Chương 288: Có con quạ đen tên là Tiểu Bạch. (2)
Nghe lời như thế, cậu thanh niên bên cạnh hắn không khỏi lộ vẻ mặt ngạo nghễ, nói qua: “Đội trưởng Lâm, ta biết các ngươi chỉ đơn thuần coi trọng tiềm năng cậu Vương Đằng kia, nhưng trong mắt của ta, dù hắn có là Trạng Nguyên kì thi võ, cũng chả có gì ghê gớm. Trạng Nguyên thi võ năm nào cũng có, nhưng ngươi xem, bọn họ có mấy tên cất đầu dậy được đâu?” “Ngươi không cần nói nữa, tiểu đội chúng ta sẽ không tùy tiện vứt bỏ một đội viên nào.” Lâm Chiến lắc đầu nói.
“Ngươi…” Bị Lâm Chiến từ chối lặp đi lặp lại nhiều lần, Đoạn Kim Chí từ trước đến nay luôn xuôi gió xuôi nước, lúc này không khỏi vô cùng khó xử, trong lòng cũng tức giận lạ thường.
Nếu không phải nhìn tiểu đội Chiến Hổ này quả thực có thực lực xuất chúng trong đông đảo tiểu đội võ giả cấp thấp khác, hơn nữa đội trưởng Lâm Chiến cũng vừa đột phá cấp Chiến Binh tứ tinh, ngày sau chắc chắn có tương lai, sao hắn nhất định phải khóc lóc van nài gia nhập vào tiểu đội Chiến Hổ chứ.
Lúc đầu vốn cho rằng bằng vào bối cảnh và thực lực của hắn, gia nhập tiểu đội Chiến Hổ chẳng qua là chuyện dễ như trở bàn tay.
Không ngờ tới bọn người Lâm Chiến lại níu lấy không tha tên Vương Đằng kia, chặn hắn ngoài cửa trước mặt nhiều người như vậy, làm hắn không xuống đài được.
“Đội trưởng Lâm, lão gia nhà ta là lãnh sự cao tầng của võ quán Cực Tinh. Vì một Vương Đằng không bối cảnh gì mà từ chối cậu chủ nhà ta, hình như không phải một lựa chọn sáng suốt đâu, ngươi thật sự không muốn suy nghĩ thêm chút sao?” Người đàn ông tuổi trung niên kia nhìn chằm chằm Lâm Chiến, nói.
“Ha ha, ngươi đang uy hiếp ta?” Lâm Chiến mỉm cười: “Nói thật cho ngươi biết, quán chủ Phó chính tay sắp xếp Vương Đằng vào tiểu đội chúng ta, nếu ngươi có ý kiến gì, có thể đi bàn lại với quán chủ một chút.”
Nét mặt người đàn ông tuổi trung niên lập tức thay đổi.
“Đã như vậy, thì thôi, chúng ta đi.” Nét mặt Đoạn Kim Chí rất khó coi, hắn quay người muốn nhanh chóng rời đi.
Vừa đúng lúc này, Vương Đằng bước tới, kêu lên với Lâm Chiến: “Đội trưởng!”
“Đến rồi!” Lâm Chiến gật đầu.
“Hừ!” Đoạn Kim Chí hừ một tiếng, lạnh lùng trừng Vương Đằng, không ở lại nữa mà trực tiếp rời khỏi.
“Hắn là?” Vương Đằng mới nghe được một tý, không phải cả câu chuyện, không khỏi tò mò hỏi.
“Ha ha, một tên con nhà võ thôi, muốn chúng ta đá ngươi ra khỏi đội, sau đó lại thêm hắn vào.” Liễu Yến cười hắc hắc nói.
“Nhìn dáng vẻ của hắn, hình như có bối cảnh rất sâu.” Vương Đằng cau mày nói.
“Có chút bối cảnh thôi, nhưng nơi này là Đông Hải, do quán chủ Phó định đoạt, nhà bọn họ không duỗi tay được tới chỗ này.” Lâm Chiến không để tâm, nói.
“Chỉ e tiểu nhân nhớ thương.” Ngôn Cẩm Minh bỗng tiếp lời.
“Cùng lắm thì sau này cẩn thận một chút.” Liễu Yến nói: “Xem dáng vẻ của tên tiểu tử kia liền biết hắn cũng chả phải thứ tốt gì, các ngươi yên tâm cho hắn vào đội à?”
“Đương nhiên không yên tâm, nếu không vừa rồi ta đã sớm khuyên đội trưởng thu vào đội.” Ngôn Cẩm Minh nhún vai, nói.
“Được rồi, không nói tới hắn nữa, người nên đến đã đến, chúng ta lên đường thôi!”
Lâm Chiến nói, dẫn đầu bước ra ngoài đại sảnh.
Đám người đi về phía bãi đỗ xe, lấy xe, lái thẳng tới chỗ kẽ nứt không gian trong cấm địa quân sự.
Lên xe, Vương Đằng mở ba lô, cho bé quạ đen ra ngoài hít thở không khí.
Lần này tới dị giới, hắn quyết định mang bé quạ đen theo, để nó cảm nhận rừng rậm nguyên thủy một chút. Nơi đó mới là thiên đường của tinh thú.
Tinh thú vẫn phải có dã tính, Vương Đằng sợ mình nuôi nó ở thành phố mãi, sẽ nuôi thành đồ vô dụng.
Bọn người Lâm Chiến, Liễu Yến trông thấy bé quạ đen đều hết sức kinh ngạc: “Đây là… Tinh thú?”
“Đúng vậy.” Vương Đằng cũng không định che giấu, gật đầu nói.
“Cừ thật, ngươi tìm ra con non tinh thú ở chỗ nào vậy? Còn là loài phi cầm nữa.” Lâm Chiến ao ước mà hỏi.
“Số may thôi!” Vương Đằng nói một câu, không giải thích quá nhiều. Nếu phải giải thích lai lịch của bé quạ đen này, tất nhiên sẽ dính dáng đến nhiều thứ khác.
Bọn người Lâm Chiến thấy vậy thì không hỏi nữa, nhưng đều rối rít tỏ vẻ ao ước: “Nuôi dưỡng vật nhỏ này cho tốt, sau này nó chắc chắn là một trợ lực lớn!”
Nhóm người Vương Đằng lái xe đi đến cấm địa quân sự nơi có kẽ nứt không gian.
Trên đường đi, Lâm Chiến, Liễu Yến và anh em Ngôn Cẩm Nguyệt rất thích thú bé quạ đen, không phải họ chưa thấy con non tinh thú bao giờ, nhưng đây là lần đầu tiên thấy ở khoảng cách gần như vậy.
Lâm Chiến đang lái xe nên không rảnh tay được, chỉ còn ba người Liễu Yến nô đùa với bé quạ đen, tiếc là nó chả nể tình, không phải ai cũng được đối xử như với Đậu Đậu.
“Nhóc này mới phá xác không lâu, chắc là sợ người lạ đấy.” Vương Đằng vuốt đầu bé quạ đen, nói.
Bé quạ đen khinh khỉnh đám người Liễu Yến, nhưng lại rất ngoan ngoãn trước mặt Vương Đằng, làm cho mấy người Liễu Yến vừa ước ao vừa ghen tị.
“Vận may của ngươi không phải tốt bình thường đâu! Ngươi có biết tinh thú nhận chủ khó thế nào không?” Liễu Yến liên tục thở dài, nói.
“Đúng đấy, tinh thú trưởng thành hiếm khi nhận chủ lắm, con non thì càng hiếm có, vậy nên muốn có một con tinh thú làm thú cưng khó hơn lên trời.” Ngôn Cẩm Minh ưu sầu nói.
Vương Đằng lại có chút nghi hoặc, hỏi: “Các ngươi ở dị giới quanh năm, muốn có một con non tinh thú chắc hẳn không khó chứ?”
“Vậy thì ngươi không biết rồi.” Lâm Chiến lắc đầu, chen mồm nói: “Thông thường, nếu chúng ta muốn bắt con non tinh thú thì cũng có thể bắt được, nhưng chỉ là loại tinh thú có tiềm năng hữu hạn như Thổ Lân Trư thôi, có nuôi dưỡng chăm sóc cách mấy cũng chỉ lên tới nhất tinh, nhị tinh là cùng, hơn nữa bản thân nó cũng không hợp để làm thú cưng, vậy ngươi nói xem, nuôi nó chúng ta được ích lợi gì?”
Vương Đằng chợt ngộ ra. Đúng như lời Lâm Chiến nói, những loại tinh thú cấp sơ giai như Thổ Lân Trư rất phổ biến, muốn bắt không hề khó, nhưng trừ ưu điểm là da dày thịt béo có thể chắn tổn thương cho chủ nhân ra thì gần như không còn tác dụng gì, ai lại đi nuôi một con Thổ Lân Trư làm thú cưng?