Chương 299: Rồng không ở chung với rắn. (2)
Dựa vào thiên phú bây giờ Vương Đằng thể hiện ra, ngày sau chỉ có thể càng ngày càng mạnh. Hơn nữa thời gian sẽ không quá lâu, khi thực lực của Vương Đằng và mọi người xuất hiện chênh lệch cũng là lúc hắn rời khỏi tiểu đội Chiến Hổ. Rồng không ở chung với rắn!
Mà bọn họ còn là đám rắn không tự biết điều đó!
Thiên hạ của Vương Đằng ở nơi rộng lớn hơn, sớm muộn cũng có một ngày hắn phải bay đi.
Lâm Chiến thở dài trong lòng, không nói gì cả, gọi mọi người lại thu nhặt xác của Tật Phong đường lang.
Nia, Wacker và mấy người lùn tiến lên giúp đỡ. Cường giả đi đến đâu cũng được tôn trọng, rõ ràng mấy người Lâm Chiến đã có được sự tôn trọng của mấy người lùn này.
Nói rõ theo nhiệm vụ, Tật Phong đường lang bị bọn người Lâm Chiến giết đều thuộc hết về bọn họ. Những tài nguyên trên thân Tật Phong đường lang có thể bán được không ít tiền, bọn họ sẽ không lãng phí.
Vương Đằng nhìn bóng lưng của Lâm Chiến có hơi đăm chiêu, sau đó ánh mắt chuyển sang mấy bong bóng thuộc tính khác rơi xuống từ Tật Phong đường lang.
Nhìn sơ qua, bong bóng thuộc tính trôi nổi trong bụi cỏ có đến hơn mười mấy hai mươi cái.
[Nguyên lực hệ Phongx8]
[Thuộc tính trắngx6]
[Nguyên lực hệ Phongx10]
[Nguyên lực hệ Phongx4]
[Thuộc tính trắngx15]
......
Vương Đằng nhặt toàn bộ, tổng cộng được 76 điểm thuộc tính trắng, 84 điểm thuộc tính nguyên lực hệ Phong.
Nguyên lực hệ Phong vừa đột phá cấp Chiến Binh nhị tinh lại nhảy lên thêm một đoạn nữa.
Nguyên lực hệ Phong: 105/500 (nhị tinh)
Có thể nói là sức mạnh tăng vọt, đáng tiếc tinh thú hệ Phong không thông thường, càng không cần nói đến loại kết bè kết lũ này, nếu không thực lực của hắn thật sự có thể tăng vọt một đường.
Đồng thời số lượng tích lũy thuộc tính trắng gần đây cũng vô cùng phong phú.
Thuộc tính trắng: 322 điểm.
Nhiệm vụ lần này có thể coi là thu hoạch lớn!
Nhặt bong bóng thuộc tính xong, Vương Đằng cũng không rảnh rỗi, đi qua giúp thu dọn xác của Tật Phong đường lang.
Hai mươi mấy con Tật Phong đường lang, bao gồm cả Tật Phong đường lang vương, đều chẳng phát hiện được tinh hạch và tinh cốt trong số đó khiến cho mọi người có hơi tiếc nuối. May mà tài nguyên trên thân mấy con Tật Phong đường lang này cũng có thể bán được không ít tiền.
Cộng thêm phần thưởng nhiệm vụ, chuyến đi này của bọn họ có thể kiếm được khá nhiều.
Mọi người mang xác Tật Phong đường lang quay lại nơi cư trú của các người lùn, tộc trưởng Aum đã chờ đợi từ lâu.
Nia tiến lên kể lại đơn giản sự việc một lượt. Tộc trưởng Aum vui mừng nói: “Quá tốt rồi, diệt trừ được Tật Phong đường lang, cuối cùng cũng có thể lại canh tác cánh đồng lớn như vậy bình thường.”
Các người lùn xung quanh vốn đã nhìn thấy một xe chở xác của Tật Phong đường lang, đang thấp giọng bàn tán, lúc này nghe thấy vậy đều vô cùng vui mừng, không khỏi lớn tiếng hoan hô.
“Đám Tật Phong đường lang đáng chết đó cuối cùng cũng đi đời nhà ma rồi!”
“Hahaha, đây thật là một chuyện khiến người ta vui mừng, tối nay chúng ta mở lửa trại đi!”
“Phải phải, nhất định phải mở một bữa, gọi các khách khứa đến. Chúng ta có rượu có thịt…”
Tộc trưởng Aum đi cùng với Nia tiến lên phía trước, bỗng nhiên cúi người với đám Lâm Chiến, Vương Đằng: “Võ giả hùng mạnh của Nhân tộc, thật sự cảm ơn các ngươi.”
“Tộc trưởng đại nhân không cần như thế.” Bọn người Lâm Chiến hốt hoảng vội nói.
Tuổi tác của vị tộc trưởng này không nhỏ, bọn họ sao có thể nhận nổi lễ trọng như thế.
“Không, điều này không đủ để thể hiện lòng biết ơn của chúng ta. Tối nay chúng ta sẽ chuẩn bị tiệc lửa trại, bây giờ sắc trời đã không còn sớm nữa, không bằng các vị ở lại cùng tham gia, để chúng ta chiêu đãi mọi người bằng rượu thịt ngon.” Tộc trưởng Aum cười nói.
Bọn người Lâm Chiến rất động lòng. Rượu ngon của tộc Ải Nhân nổi tiếng gần xa, hơn nữa rượu ngon của mỗi bộ lạc đều có nét đặc sắc riêng khiến người ta luôn nhớ tới.
Hai người đàn ông Lâm Chiến và Ngôn Cẩm Minh không khỏi nuốt một ngụm nước bọt, hỏi ý kiến của bọn người Liễu Yến: “Các ngươi thấy sao?”
“Nhìn dáng vẻ của các ngươi, không uống rượu này thì e rằng không đi nổi rồi, còn hỏi ý kiến chúng ta làm gì.” Liễu Yến liếc mắt nói.
Ngôn Cẩm Nguyệt che miệng cười một cái.
Vương Đằng nhìn thấy dáng vẻ của bọn họ cũng bắt đầu tò mò về rượu của tộc Ải Nhân.
Nói đi cũng phải nói lại, ở một thời không khác, sau khi Vương gia thất bại, hắn cũng thường mượn rượu giải sầu. Dù sao thì hai thứ như rượu và thuốc lá luôn là người anh em tốt, có cái này thì không thể thiếu cái kia.
“Vậy chúng ta không khách sáo nữa.” Lâm Chiến xoa tay mỉm cười, nói với tộc trưởng Aum.
“Ha ha ha, yên tâm đi, có đủ rượu hết!” Tộc trưởng Aum là người già nhưng tâm hồn không già, có chút tinh nghịch chớp chớp mắt với Lâm Chiến như đứa trẻ.
Tộc trưởng Aum là người vô cùng bận, bảo Nia dẫn mọi người đi dạo xung quanh còn hắn thì chỉ huy tộc nhân bắt đầu chuẩn bị tiệc tối.
Nia dẫn mấy người Vương Đằng đi dạo một vòng trong bộ lạc tộc Ải Nhân, nhưng không hề nhìn thấy được thứ bọn họ muốn thấy.
Vương Đằng không khỏi lên tiếng hỏi: “Nghe nói tộc Ải Nhân am hiểu luyện tạo có thể dẫn chúng ta đi tham quan một chút không?”
“Tộc trưởng đã sớm đoán được các ngươi sẽ hỏi chuyện này, hắn đã căn dặn nếu các ngươi muốn xem thì cứ bảo ta dẫn các người đi xem, đi theo ta.” Nia nói.
Nàng dẫn mọi người đi vào một tòa thạch bảo nối liền thành một thể với ngọn núi, đi thẳng vào trong thông qua một dãy hành lang dài và một cầu thang đi xuống…
Không lâu sau, cảnh tượng bên trong đập vào mắt mấy người Vương Đằng.
Đây là một sườn núi rỗng, rất nhiều phòng bằng đá được đào ra bên trong. Những phòng bằng đá này kết nối lại với nhau bằng những cấu tạo máy móc kỳ diệu, mang đến cảm giác như khoa học viễn tưởng.
Bên trong từng phòng đá phát ra ánh sáng đỏ, đồng thời xen lẫn âm thanh gõ kim loại leng keng không ngừng vang lên bên tai, vang vọng khắp sườn núi mênh mông giống như một bản giao hưởng.
Bọn người Lâm Chiến nhìn nhau, kinh ngạc không thôi.
“Hôm nay cũng xem như được mở mang kiến thức!” Ngôn Cẩm Minh cảm thán nói.
“Tộc Ải Nhân chúng ta sinh sống bằng nghề luyện tạo, đến nay đã kéo dài mấy ngàn năm rồi.” Nia tự hào nói.
“Bất cứ chủng tộc nào đều có cách sinh tồn của họ, có thể duy trì được mấy ngàn năm đã đủ để kỹ thuật này phát triển đến trình độ chúng ta không thể nào tưởng tượng được.” Lâm Chiến nói.