Chương 302: Ban đêm tập kích bọn cướp Hắc Phong. (2)
Tộc trưởng Aum do dự một lúc rồi giống như quyết tâm gì đó, quay đầu nói với bọn người Lâm Chiến: “Các vị võ giả Nhân tộc, có thể xin mọi người giúp đỡ chúng ta lần nữa không? Chỉ cần có thể tiêu diệt những tên giặc cướp đó, giúp chúng ta vượt qua nguy cơ sinh tử lần này, chúng ta sẽ trả một khoản thù lao khiến các ngươi hài lòng. Hơn nữa các ngươi sẽ có được tình hữu nghị của chúng ta, sau này nếu muốn luyện tạo binh khí, bộ lạc Ải Nhân Hồng Diệp chúng ta tuyệt đối không từ chối, nhất định dốc hết sức mình luyện tạo ra binh khí tốt nhất cho các ngươi.” Cặp mắt của đám người Lâm Chiến lập tức sáng rực.
Tình hữu nghị của tộc Ải Nhân, còn có lời hứa luyện tạo binh khí, nói thật thì bọn họ động lòng rồi.
Nhưng Lâm Chiến vẫn hơi do dự nói: “Chúng ta phải thương lượng một chút đã.”
“Nên vậy mà.” Tộc trưởng Aum gật đầu dẫn theo đám người Nia đi ra ngoài phòng, để lại không gian cho bọn người Lâm Chiến và Vương Đằng.
Bên ngoài phòng, Nia nhìn cánh cửa phòng đóng chặt không khỏi lên tiếng hỏi: “Tộc trưởng, ngươi nói bọn họ sẽ đồng ý hay không?”
“Không biết được, mong rằng bọn họ sẽ đồng ý, nếu không…”
Tộc trưởng Aum nhíu mày thở dài nhưng không nói hết câu.
Nếu không cái gì?
Không cần nói rõ, Nia và Wacker cũng tưởng tượng ra được hậu quả. Bây giờ chỉ có thể cầu nguyện cho mấy người Lâm Chiến ở lại thay vì bỏ đi.
Nếu không, e rằng bộ lạc bọn họ phải trở thành quá khứ rồi, dù sao thì có đi thông báo triệu tập bất cứ những võ giả nào khác đến đây cũng không kịp nữa.
....
Bên trong phòng, đám người Lâm Chiến và Vương Đằng thương lượng chuyện này.
“Ta cảm thấy chúng ta không thể cứ đi như vậy, nếu không bộ lạc Ải Nhân sẽ lành ít dữ nhiều.” Liễu Yến nói.
“Nhưng thực lực của bọn cướp Hắc Phong đó cũng không thể coi thường, thủ lĩnh của bọn họ là võ giả cấp Chiến Binh tứ tinh, cũng không biết là giai đoạn đầu hay giai đoạn giữa cuối, đội trưởng chưa chắc có phần thắng. Huống chi bọn họ còn có võ giả cấp bậc khác.” Ngôn Cẩm Nguyệt phân tích một cách lý trí.
“Nếu chúng ta đi, các người lùn sẽ rất đáng thương.” Ngon Cẩm Nguyệt hơi cảm tính không nhịn được nói.
“Vương Đằng, ngươi cảm thấy thế nào?” Lâm Chiến nhìn Vương Đằng đứng một bên không lên tiếng.
“Cấp Chiến Binh tứ tinh, ta có thể đối phó.” Vương Đằng bình tĩnh nói.
Lời chưa doạ chết người còn chưa thôi!
Đám người Liễu Yến há to miệng, sững sờ hồi lâu không biết nên nói gì.
“Ngươi chắc chắn!” Lâm Chiến chần chừ một lúc, vẫn lên tiếng hỏi, không phải vì không tin Vương Đằng, chỉ cảm thấy có hơi khó tin.
Đạt đến cấp Chiến Binh tam tinh đã khiến bọn họ kinh ngạc rồi, bây giờ Vương Đằng còn nói với bọn họ thực lực của hắn có thể so với Chiến Binh tứ tinh!
Người anh em, ngươi là muốn lên trời đó à!
“Ta sẽ không đùa giỡn với tính mạng của mình.” Vương Đằng nói.
“Được!” Lâm Chiến đập bàn, hắn đã biết ý nghĩ của Vương Đằng, là đồng ý xuất chiến, hắn không do dự nữa nói: “Trận này phải đánh!”
“Hơn nữa, chúng ta không nhất định phải cứng chọi cứng, nếu thừa dịp bây giờ mò qua đó hoàn toàn có thể giết đám cướp Hắc Phong không kịp trở tay.” Vương Đằng nói.
“Ý hay!” Ánh mắt mọi người bừng sáng.
“Tên nhóc ngươi quả nhiên là một tên âm hiểm!” Lâm Chiến vỗ vai Vương Đằng, khen ngợi.
“...”
Sau khi thương lượng xong, mấy người Vương Đằng ra khỏi phòng.
“Các vị, các ngươi suy nghĩ thế nào rồi?” Tộc trưởng Aum vội vàng đi lên hỏi.
“Tộc trưởng Aum, chúng ta có thể đồng ý giúp đỡ.” Lâm Chiến nói đoạn, rồi lại nói: “Nhưng.”
Tộc trưởng Aum vừa thở phào nhẹ nhõm, ngay sau đó trái tim lại nhảy cẫng lên: “Nhưng gì cơ?’
“Nhưng có vài lời ta phải cần nói trước, nếu đến cuối cùng, sự việc không thành chúng ta sẽ rút lui.” Lâm Chiến nói.
“Sao các ngươi có thể như thế được.” Nia không phục mà nói.
Wacker cũng không vui, đang định lên tiếng nói gì đó.
Tộc trưởng Aum lại phất tay với bọn họ, cười khổ rồi nói: “Đương nhiên là vậy!”
“Yên tâm, cái chúng ta nói là tình huống xấu nhất.” Lúc này Lâm Chiến mới lộ ra nét cười an ủi nói: “Vừa rồi, chúng ta bàn bạc một lúc, phát hiện phần thắng của chúng ta khá lớn.”
Sau đó hắn nói cho tộc trưởng Aum và đám người Nia nghe về kế hoạch đánh lén.
“Nếu như vậy, phần thắng của chúng ta quả thật không ít.” Gương mặt Nia lộ ra tia vui mừng nói.
“Việc này không nên chậm trễ, chúng ta chuẩn bị một chút rồi lập tức xuất phát!” Lâm Chiến nói.
“Được!” Tộc trưởng Aum nặng nề gật đầu.
....
Sau đó mọi người chuẩn bị ổn thỏa bằng tốc độ nhanh nhất, xách theo tên tóc nâu bị Vương Đằng đánh ngất trước đó, nhân lúc trời tối, chạy đến ngọn núi bị bọn cướp Hắc Phong chiếm giữ.
“Các ngươi tốt nhất nên thả ta ra, nếu không thủ lĩnh của ta tuyệt đối không tha cho các ngươi.” Tên tóc nâu bị một loại dây thừng rắn chắc, được đặc chế của người lùn trói chặt. Lúc này hắn bị Wacker xách trong tay, mặt mũi bầm dập nhưng vẫn ẩn chứa sự hung ác, miệng uy hiếp mấy câu mơ hồ không rõ ràng.
“Ngươi muốn nếm mùi vị bị gạch đập lên đầu nữa không?” Vương Đằng lặng lẽ lấy ra viên gạch vàng rực, thản nhiên nói.
“...” Tên tóc nâu.
Cmn viên gạch đập đầu!
Ngươi là ma quỷ à?
Da mặt Wacker co rúm, lặng lẽ không tiếng động cách ra xa một chút.
Khóe miệng đám người Lâm Chiến khẽ giật, nhìn Vương Đằng với nét mặt kỳ quái. Nói cái gì mà đề phòng chuyện lỡ xảy ra, quả nhiên trước đó ngươi cố ý đúng không?
Nhưng hiệu quả vô cùng tốt, tên tóc nâu mơ hồ cảm thấy sau ót và trên mặt bắt đầu đau đớn, ngoan ngoãn câm miệng.
Hơn nửa tiếng sau, mọi người đứng trước ngọn núi bị bọn cướp Hắc Phong chiếm giữ.
“Dẫn đường!” Wacker bỏ tên tóc nâu xuống, lạnh lùng nói.
“Các ngươi lại muốn đánh lén đám người thủ lĩnh?” Tên tóc nâu cuối cũng cũng biết bọn họ muốn làm gì, gương mặt đầy kinh ngạc.
“Ngậm miệng ngươi lại, bảo ngươi làm gì thì ngươi làm đó, không bảo ngươi nói thì ngươi không được nói.” Vương Đằng liếc hắn một cái.
“Ngươi!” Tên tóc nâu tức giận nhưng lại e ngại uy thế của Vương Đằng, cuối cùng không dám buông lời cay độc, chỉ ngoan ngoãn im miệng, sau đó dẫn đường.
Không lâu sau, bọn họ đến nơi đóng trại của bọn cướp Hắc Phong. Phải nói rằng sức hành động của võ giả quả thực rất mạnh, mới chỉ trong ba ngày ngắn ngủi mà bọn họ đã xây được doanh trại trên ngọn núi hoang vắng này. Nếu đổi lại là người thường, không đến mười ngày nửa tháng thì đừng nghĩ đến việc xây xong.