Chương 304: Chó cùng dứt giậu. (2)
Tên giặc cướp đang trong cơn hôn mê đó yên ổn chết đi! “Xem ra chúng ta đã đánh giá cao IQ của mấy tên giặc cướp này rồi!” Đám người Vương Đằng đã sớm đề phòng tình huống bất ngờ, nhìn thấy chẳng xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì khẽ thở phào một hơi. Họ lập tức tiến lên, không chút nương tay mà đoạt tính mạng của đám giặc cướp.
Những tên giặc cướp này đều là những ác đồ, dính đầy tính mạng của không ít người vô tội trên tay, bọn họ động thủ đương nhiên không hề có bất cứ áp lực nào.
Nhưng trong lúc Lâm Chiến đang chuẩn bị xuống tay với một tên giặc cướp trông như một người đàn ông trung niên thì đối phương bỗng nhiên bật dậy, một ánh sáng lạnh lẽo giống như lưỡi rắn độc siết chặt ngực của hắn.
Mặc dù Lâm Chiến vẫn mang tia cảnh giác nhưng không ngờ có người giả hôn mê chờ thời cơ phản công, nhất thời phòng bị không kịp.
May thay, dù sao hắn cũng là võ giả cấp Chiến Binh tứ tinh, tốc độ và thần kinh phản xạ đều không hề yếu. Lúc này tầm mắt vừa tập trung lại, trong nháy mắt đã có phản ứng.
Hắn biết khoảng cách quá gần nhất định sẽ tránh không khỏi, cho nên chỉ khẽ nghiêng người, tránh đi chỗ hiểm.
Phập!
Chủy thủ đâm thẳng vào cơ thể hắn.
Gương mặt tên giặc cướp đó lộ ra nụ cười ác độc.
Nhưng Lâm Chiến vẫn không bị lay động, một tay khác nâng chiến phủ lên bất thình lình bổ xuống.
“Không!” Nụ cười gian ác trên mặt tên giặc cướp cứng lại. Hắn phát ra tiếng rống giận không cam tâm. Người hắn vẫn còn tác dụng của thuốc, mặc dù là cấp Chiến Binh tam tinh nhưng vẫn chịu ảnh hưởng, động tác chậm chạp, căn bản không tránh được một đòn này.
Bịch!
Đầu của hắn bị đập nát bét!
Một đòn nén giận của Lâm Chiến đương nhiên không hề nương tay, cũng không thể nương tay được. Đó chính là một đòn đòi mạng.
Một việc ngoài ý muốn này chỉ xảy ra trong tích tắc, sắc mặt mọi người bỗng thay đổi, nhưng chỉ đành trơ mắt nhìn Lâm Chiến bị thương.
“Đội trưởng!”
“Đội trưởng!”
Đám người Ngôn Cẩm Nguyệt và Liễu Yến hoảng hốt kêu lên.
Ngay lúc này, lại có một tên giặc cướp bỗng nhiên tỉnh dậy, bồ nhào về phía Ngôn Cẩm Nguyệt đang cách hắn gần nhất.
“Chết đi cho ta!”
Tên giặc cướp này mặt mày dữ tợn, giống như một con sói hung hăng bổ nhào về con mồi, cực kỳ hung ác.
Ngôn Cẩm Nguyệt mặt mày thất sắc.
“Cút!” Vương Đằng phản ứng lại đầu tiên kéo Ngôn Cẩm Nguyệt về phía sau, đồng thời đánh một cú lên tên giặc cướp.
Nguyên lực Băng màu xanh dương bộc phát, sức mạnh nắm đấm tuôn ra đánh cho tên giặc cướp này văng xa mấy mét, máu trong miệng không ngừng tuôn ra, cả gương mặt đầy ngạc nhiên.
Kịch bản này không đúng rồi?
Hắn vốn muốn nhân lúc đồng bọn đánh lén, ánh mắt mọi người đều bị tên đó thu hút để bắt lấy Ngôn Cẩm Nguyệt làm con tin, ép đám người Vương Đằng phải nghe theo.
Tưởng tượng thì rất hay, Ngôn Cẩm Nguyệt quả thật bị dọa hết hồn, không thể phản ứng lại được. Chỉ cần cải trắng nhỏ này sắp rơi vào tay hắn thì chẳng phải mặc hắn làm thịt sao.
Nhưng Vương Đằng ở một bên nhanh chóng phản ứng lại, đấm một cú muốn giết chết hắn.
Hắn không cam tâm, nét mặt tức đến đỏ ngầu, trước khi tắt hơi thở cuối cùng, hét to ba chữ:
“Địch tập kích!”
Bỗng nhiên, âm thanh ồn ào truyền đến từ một nơi khác của doanh trại.
Cả doanh địa vốn không lớn, những giặc cướp nghỉ ngơi trong phòng nắm lấy đao kiếm lập tức xông ra.
“Là ai?”
“Chuyện gì vậy?”
Nhưng khi bọn họ nhìn thấy tình hình bên ngoài, nét mặt lần lượt thay đổi, lớn tiếng gào thét: “Địch tập kích, địch tập kích!”
Những giặc cướp còn lại lần lượt xông lên.
Đến bước này, đám người Vương Đằng cũng biết không thể đánh lén nữa rồi.
Lâm Chiến không để ý đến vết thương của mình, gằn giọng quát:
“Giết!”
Mọi người chẳng hề chần chừ. Mỗi người đều phát huy bản lĩnh của mình xông lên giết đám giặc cướp kia.
Hai tên giặc cướp đánh lén vừa rồi chính là võ giả cấp Chiến Binh tam tinh, thuộc hạ của thủ lĩnh bọn cướp Hắc Phong. Lúc này bọn chúng đã mất mạng, những giặc cướp còn lại không vượt quá cấp Chiến Binh nhất tinh và nhị tinh, thậm chí còn có một vài tên chỉ là Võ Đồ, căn bản không phải là đối thủ của đám người Vương Đằng.
Trong nháy mắt bọn họ đã giết được bảy tám tên giặc cướp.
Trong chốc lát tiếng kêu thảm thiết, tiếng la ầm ĩ vang lên khắp vùng.
Nia và mấy người lùn bị giặc cướp cấp Chiến Binh nhị tinh bắt được, tạm thời khó mà đánh gục chúng.
Vương Đằng nhìn thấy vậy, ánh kiếm liên tiếp lóe lên giúp bọn họ giết chết đám giặc cướp…
Ầm!
Ngay lúc này, cửa chính của một căn phòng ở chính giữa nổ tung, một bóng đen hùng hổ xông ra từ bên trong đó.
“Không hay rồi, đó là thủ lĩnh bọn cướp Hắc Phong!”
Nhìn thấy bóng đen bỗng nhiên xông ra với khí thế hùng hồn, vẻ mặt đám người Vương Đằng liền thay đổi.
“Các ngươi nhanh chóng giải quyết mấy tên giặc cướp khác đi, tên này giao cho ta.”
Lâm Chiến chém bay một tên giặc cướp cấp Chiến Binh nhất tinh, quay đầu nghênh chiến thủ lĩnh bọn cướp Hắc Phong.
Thủ lĩnh bọn cướp Hắc Phong là một người đàn ông ba mươi mấy tuổi, dáng người cường tráng, tóc xoăn màu nâu, mặt mọc đầy râu giống như nhuộm trông vô cùng ngông cuồng lỗ mãng.
Tình hình bên ngoài lúc bấy giờ khiến hắn tức giận lạ thường, không nói hai lời nhào về phía Lâm Chiến.
“Chết!”
“Chết!”
“Chết!”
Binh khí của người này là một chiến đao rất lớn, ẩn chứa nguyên lực màu vàng không gì địch nổi, liên tục bổ về Lâm Chiến, đồng thời miệng không ngừng hét lớn.
Hét lên ba tiếng liên tiếp!
Khí thế hung hãn làm người ta sợ hãi vô cùng!
Nét mặt Lâm Chiến khẽ thay đổi, hai tay rút chiến phủ ra, chống đỡ đại đao không ngừng chém tới.
Chiến kỹ của hắn kết hợp với chiến phủ vốn dĩ mở rộng thu hẹp, mạnh mẽ không gì sánh được, nhưng hôm nay lại gặp được đối thủ.
Đao pháp của thủ lĩnh bọn cướp Hắc Phong cũng thuộc đường lối mạnh mẽ, từng đao đánh xuống ép Lâm Chiên lui về sau liên tục.
Rõ ràng rơi vào thế hạ phong!
Mọi người nhìn thấy cảnh này, nét mặt trở nên cực kỳ nghiêm trọng. Nếu Lâm Chiến không đánh lại thủ lĩnh bọn cướp Hắc Phong thì bọn họ phải chạy trốn rồi.
Nhưng bây giờ vẫn chưa tới bước đó, nhiệm vụ cấp bách bây giờ là giải quyết mấy tên giặc cướp rải rác kia, sau đó cùng Lâm Chiến vây đánh thủ lĩnh bọn cướp Hắc Phong.