Chương 308: Loài Hắc Ám lại xuất hiện. (2)
Thu về được một dàn nguyên lực Ngũ Hành, cách ngày Vương Đằng trở thành cấp Chiến Binh tứ tinh lại càng ngày càng gần. Ngộ tính và tinh thần đều được tăng lên!
Ngộ tính: Linh cảnh (34/100)
Tinh thần: Linh cảnh (22.2/100)
...
“Đi thôi!” Xử lý xong thi thể, Lưu Hoài Hưng đi tới, lên tiếng.
Vương Đằng gật đầu, quay đầu nói với mấy người lùn: “Nia, các ngươi về trước đi, chờ chúng ta hoàn thành nhiệm vụ xong sẽ đến chỗ bộ lạc các ngươi.”
“Được.” Nia cảm kích nói ra: “Lần này cám ơn ngươi.”
“Không cần phải khách sáo, trở về đi.”
“Vậy các ngươi cẩn thận.”
Tạm biệt mấy người Nia, bọn người lại lên đường.
Lưu Hoài Hưng đi trước dẫn đường, hướng về doanh trại phía sau.
Bọn người Diêu Quân và Sùng Lượng đi ở phía trước, mà mấy người Vương Đằng Lâm Chiến lại hơi dựa vào sau. Những võ giả quân đội khác thì rải rác bốn phía, cực kỳ chú ý, cẩn thận.
“Vương Đằng, ngươi đã từng đánh loài Hắc Ám, bọn chúng có đặc điểm nào không?” Lâm Chiến thấp giọng hỏi.
Mặc dù bọn họ từng nghe nói loài Hắc Ám rất khó chơi, nhưng lại chưa từng thật sự đánh bao giờ. Hiện giờ không bao lâu nữa là chạm mặt rồi, bọn họ cũng có vài chỗ không dám chắc.
“Đặc điểm lớn nhất của loài Hắc Ám là chúng có thể hòa vào trong bóng tối, khiến người khác rất khó phát hiện.” Vương Đằng thoáng nhớ lại tình hình lần mình gặp phải loài Hắc Ám, nói.
“Có thể hòa vào trong bóng tối!” Mấy người Lâm Chiến, Liễu Yến lập tức giật mình.
“Loài Hắc Ám có nguyên lực Hắc Ám, trong điều kiện khắp nơi đều tối đen, bọn chúng sẽ như cá gặp nước, khó lòng phòng bị.” Vương Đằng nói.
...
Ở bên này, Vương Đằng đang trao đổi thông tin liên quan tới loài Hắc Ám với bọn người Lâm Chiến. Lúc này Diêu Quân đi ở đằng trước lại bước đến cạnh Lưu Hoài Hưng, kéo nguyên lực thành hình dây tơ mỏng, rồi theo tia nguyên lực mỏng đó mà truyền âm thanh vào tai của hắn: “Ban trưởng Lưu, đừng quên giao hẹn của chúng ta.”
Cách làm này khá giống với truyền âm nhập mật được miêu tả trong những bộ phim võ hiệp, hai thứ có hiệu quả như nhau, đảm bảo người ngoài không thể nghe thấy được.
“Như vậy… không thích hợp lắm đâu.” Tương tự Lưu Hoài Hưng cũng truyền âm thanh qua, mặt mày tỉnh bơ.
“Có gì không thích hợp đâu, chẳng lẽ ngươi bị hắn hù sợ thật rồi hả?” Diêu Quân khinh thường nói.
“Người có được thân phận cỡ đó, khác biệt cũng sẽ rất lớn. Nếu như bị phát hiện, ta không gánh vác nổi hậu quả đâu.” Lưu Hoài Hưng cau mày, nói.
“Chỉ cần ngươi làm việc thích đáng, tất nhiên sẽ không có ai phát hiện được.” Diêu Quân an ủi hắn một câu, lại dụ dỗ nói: “Hơn nữa, nếu ngươi thành công, chuyện ta hứa với ngươi sẽ thực hiện xong nhanh thôi, cơ hội khó được, không nắm chặt sẽ chẳng còn đâu.”
Vẻ mặt Lưu Hoài Hưng thay đổi liên tục một hồi, cuối cùng hắn cắn chặt răng, nói ra: “Được, ta sẽ làm dựa theo kế hoạch có sẵn, nhớ rõ lời hứa của ngươi!”
“Yên tâm!” Diêu Quân cười, cười đến có chút hả hê, lại hiện ra vẻ dữ tợn, mà trong lòng lại cực kỳ khinh thường Lưu Hoài Hưng.
...
Bàn bạc về chuyện loài Hắc Ám xong, Lâm Chiến nhìn phía trước một chút, qua cách thức truyền âm, lên tiếng nhắc nhở: “Ta cảm thấy không thể hoàn toàn tin tưởng bọn họ, nhất là Diêu Quân và Sùng Lượng, hai người này không thể không đề phòng.”
Đây là lần đầu tiên Vương Đằng thấy loại phương pháp truyền âm này, hơi kinh ngạc, nhưng đã nhanh chóng nắm vững bí quyết, gật đầu, truyền âm qua: “Cũng cần chú ý tên Lưu Hoài Hưng kia, ta hoài nghi Diêu Quân và hắn đạt được nhận thức chung nào đó rồi.”
“Còn cả Lưu Hoài Hưng ư?” Lòng Lâm Chiến rung lên.
“Tạm thời chưa biết bọn họ có tính toán gì, nhưng cẩn thận sẽ tránh được sai lầm lớn, đỡ phải lật thuyền trong mương.” Vương Đằng truyền âm nói.
“Ngươi nói đúng.” Lâm Chiến hít một chút thật sâu, quay đầu nhắc nhở bọn người Liễu Yến một chút.
Chưa đầy một lát, Lưu Hoài Hưng ngừng lại, ra hiệu cho bọn người nấp đi, chỉ vào một cửa hang trông như khe hở hẹp dài nằm bên dưới ngọn núi trước mặt, nói: “Chính là nơi này, tất cả mọi người chú ý một chút, chuẩn bị kỹ càng đi vào hang động.”
Bên ngoài hang động, Vương Đằng và đám người Lưu Hoài Hưng nép vào bóng tối quan sát nửa ngày trời.
Cũng không phát hiện ra tung tích của loài Hắc Ám.
Diêu Quân hơi mất kiên nhẫn, nói: “Ban trưởng Lưu, chúng ta có thể hành động được chưa?”
Hắn cũng chưa từng nhìn thấy loài Hắc Ám, chỉ nghe nói một vài miêu tả liên quan từ trong miệng người khác. Tuy rằng rất nhiều người đều nói loài Hắc Ám vô cùng đáng sợ, nhưng hắn lại không cho là thế.
Trái lại, hắn còn cảm thấy những người đó quá yếu đuối, nên mới cực lực phóng đại độ đáng sợ của loài Hắc Ám lên, nhằm che giấu sự vô năng của bọn họ.
Thế nhưng, hắn vẫn vô cùng tò mò về loài Hắc Ám, lúc này có hơi kích động muốn thử.
Lưu Hoài Hưng nhíu mày, trong mắt vụt qua tia không vui. Tên Diêu Quân này quả là không biết gì cả, sự đáng sợ của loài Hắc Ám đến một võ giả quân đội hằng năm đều tiếp xúc với chúng như hắn còn không dám xem thường. Diêu Quân lại giống như chẳng xem ra gì.
Lại nhìn đám người Vương Đằng, bọn họ rõ ràng đang duy trì cảnh giác cao độ, trước khi hắn còn chưa mở miệng, cũng không hề thốt ra một câu, đồng thời còn đang âm thầm khôi phục thể lực và vết thương, để ứng đối với trận chiến tiếp theo.
Nói thật lòng, nếu không phải vì đối phương có gia thế hiển hách, Lưu Hoài Quang đã không đồng ý hợp tác với hắn, nhưng có lúc con người phải lựa chọn thoả hiệp.
Đặc biệt là loại người không hề có bối cảnh, lại còn tự nhận là thiên phú và tài hoa không kém như hắn.
Nhưng Lưu Hoài Quang thực sự không phát hiện được nguy hiểm nào, bèn gật đầu nói: “Ừm, chuẩn bị vào hang động.”
Mọi người chấn kinh trong lòng, đến lúc biết rõ thực hư, ai cũng không dám lơ là, dò dẫm đi theo Lưu Hoài Quang vào trong hang động.
Vương Đằng đã dùng đôi mắt Linh Thị nhìn lướt qua, gần cửa hang động không có nguy hiểm, nhưng lại không thể nói những điều này với bọn họ.
Trước hết, mọi người mai phục bên cạnh cửa hang động, Lưu Hoài Quang đưa mắt quan sát bên trong động, xác định không có nguy hiểm, mới phất tay.
Ba võ giả quân đội dưới trướng hắn lập tức đi ra, nắm chắc súng hạng nặng trong tay, bước vào bên trong động.