Chương 309: Lại có được nguyên lực Hắc Ám.
Chốc lát sau, một âm thanh truyền ra. “Ban trưởng, không vấn đề!”
“Đi thôi!” Lưu Hoài Quang dẫn đầu mọi người đi vào trong hang động, mọi người vội vàng đi theo sau hắn.
Trong hang động cực kỳ âm u, tầm nhìn vô cùng thấp. Mọi người lập tức đeo mắt kính tia hồng ngoại chiến thuật lên. Loại trang bị này gần như là vật tuỳ thân của võ giả, ra khỏi nhà, đều phải mang theo một hai cặp.
Sau khi đeo kính tia hồng ngoại chiến thuật lên, tình hình trong động bèn hiện rõ ra, sau đó họ tiếp tục đi vào trong động thăm dò.
Bên trong hang động này còn lớn hơn trong tưởng tượng của Vương Đằng, đi vào bên trong mười mấy bước, trước mặt đã trở nên rộng rãi thoáng đãng, đủ để chứa năm sáu người sánh bước cùng đi.
“Các ngươi có ngửi thấy mùi gì không, hình như có mùi thối?” Diêu Quân không chịu nổi thốt lên.
“Quả thật có hơi thối, có lẽ trong hang động này có sinh vật khác đang tồn tại, chắc là chất thải của bọn chúng tích tụ từ năm này qua năm khác mà thành.” Sùng Lượng phân tích.
Không cần hắn nói nhiều, đám người Lâm Chiến cũng đoán ra được bảy tám phần. Trong hoàn cảnh thế này, chỉ có các loài như chuột, rắn, côn trùng gì đó. Bên Địa tinh trải qua lễ thanh tẩy nguyên lực, các loại sinh vật này trở nên vừa mạnh mẽ lại vừa khó bắt, còn ở bên phía dị giới này thì chỉ có hơn chứ không kém.
“Sinh vật ở đây có khả năng đã bị hắc ám ăn mòn, phải cẩn thận chút.” Lưu Hoài Hưng nói.
Mọi người đều càng cẩn thận hơn.
“Hắc ám ăn mòn!”
Vương Đằng nhắc đi nhắc lại từ ngữ này trong lòng, không khỏi nhớ đến loài Hắc Ám hắn đụng phải lần trước. Võ giả con người bị đồng hoá kia, chắc chính là bị hắc ám ăn mòn như lời của Lưu Hoài Hưng.
Không ngừng đi vào trong, dường như lại trở nên lạnh lẽo ẩm ướt hơn nữa, chút rong rêu, thực vật thuộc loài địa y xuất hiện trên vách động, phát ra hào quang yếu ớt.
Xuỵt!
Hai đốm sáng đỏ đột nhiên loé lên trong bóng đêm, một bóng đen đột ngột nhảy bổ ra, mục tiêu nhắm thẳng Diêu Quân.
“Đệt!” Diêu Quân giật bắn người, đồng thời lùi về sau, phun ra một câu chửi thề, sau đó chiến đao trong tay bổ ra, bóng đen đó bị chém thành hai nửa, máu đen chảy ra đất.
Mọi người vừa nhìn thấy thi thể sinh vật trên mặt đất. Đó là một con chuột khổng lồ, cơ thể lớn gấp mấy mươi lần chuột cống bình thường, cao ngang nửa người, trên người mọc đầy lông đen cứng cáp, hai chiếc răng nanh sắc bén giống như chuỷ thủ, vuốt sắc màu đen toả ra ánh sáng kim loại.
Diêu Quân một tay nhấc chiến đao, chân đá lên thi thể con chuột khổng lồ: “Xuỳ, đây chính là sinh vật bị loài Hắc Ám ăn mòn, chẳng qua chỉ là như thế!”
“Một con chuột khổng lồ này chẳng qua có thực lực cấp bậc nhất tinh, nhưng chuột bình thường đều tụ thành một tổ.” Lưu Hoài Hưng ngồi xổm xuống tra xét một lượt, nhàn nhạt nói.
“Đến một ổ, ta cứ giết không tha!” Diêu Quân khinh thường nói.
Ánh mắt Vương Đằng rơi lên trên thi thể của chuột khổng lồ sau khi bị giết, hai bong bóng thuộc tính lẳng lặng nổi lên lơ lửng.
‘Nguyên lực Hắc Ám x5’
‘Tinh thần x6’
Hắn khẽ động lòng, âm thầm nhặt lấy.
“Tiếp tục đi vào trong.” Lưu Hoài Hưng nói.
Đi lên trăm mét, lại xuất hiện hai con chuột khổng lồ, nhưng đều bị bọn họ dễ dàng đánh chết, Vương Đằng thu hoạch được 12 điểm nguyên lực Hắc Ám lần nữa.
‘Nguyên lực Hắc Ám’ : 26/100 (nhất tinh)
Lần trước gặp được loài Hắc Ám, hắn lấy được là 9 điểm nguyên lực Hắc Ám, lần này lại tăng thêm 17 điểm, đạt đến 26 điểm.
Cảm nhận nguyên lực màu đen âm thầm ẩn nấp trong cơ thể rõ ràng khác với những nguyên lực khác trong nguyên hạch, ánh mắt Vương Đằng thoáng lấp lánh.
Không thể không nói, tác dụng của nguyên lực Hắc Ám quả là khá lớn, có thể giúp hắn dung nhập vào bóng đêm, có thể xem như một loại phương pháp ẩn nấp tuyệt hảo.
Còn về chuyện sẽ bị ăn mòn hay không?
Vương Đằng lại không quá quan tâm. Cho đến nay bọn chúng đều rất an phận, hắn rất rõ ràng sức mạnh vĩ đại của cha hệ thống không phải là thứ phàm nhân có thể suy đoán.
Mà cách dùng khác của nguyên lực Hắc Ám, thì vẫn còn cần phải nghiên cứu thêm.
Mặt khác, hắn còn thu hoạch được 18 điểm thuộc tính tinh thần.
Từ điểm này, không khó để nhìn ra, sinh vật sau khi bị hắc ám ăn mòn, tinh thần sẽ tồn tại sự hỗn loạn ở mức độ nhất định, vì thế thuộc tính tinh thần bọn chúng rơi ra mới khá nhiều.
‘Tinh thần’: Linh cảnh (24.6/100)
“Mức tăng trưởng của tinh thần lực vẫn ư hơi chậm, nhưng có thể ra tay từ trên thân loài Hắc Ám.” Vương Đằng cảm nhận được sự tăng trưởng của thuộc tính tinh thần, thầm nghĩ.
Tăng cường thuộc tính tinh thần, niệm lực tinh thần cũng trở nên mạnh mẽ theo đó, có rất nhiều lợi ích đối với hắn.
Niệm lực tinh thần trước nay vẫn được hắn coi như một trong những đòn sát thủ, chỉ khi nào đến mức không dùng không được thì mới sử dụng đến, thời khắc mấu chốt phải dựa vào nó để giết địch giữ mạng.
“Hửm?” Đột nhiên, Vương Đằng phát hiện bước chân của người trước mặt chậm lại, hoá ra là đến một khúc quanh, với mức độ cẩn thận của Lưu Hoài Hưng, đương nhiên sẽ không tuỳ tiện đi vào.
Thăm dò một lượt, sau đó mới xoay qua, một ngã ba đường xuất hiện trước mặt mọi nười.
“Xem ra chỉ có thể chia ra hành động thôi.” Lưu Hoài Hưng trầm ngâm một lát, chậm rãi nói.
“Chia ra hành động!” Lâm Chiến nhíu mày, nói: “Ban trưởng Lưu, vậy không hay lắm. Chúng ta đều không nắm rõ tình hình trong động, nếu chia ra hành động, chỉ tăng thêm nguy hiểm, xuất hiện thương vong không cần thiết.”
Đối với loài Hắc Ám, Lâm Chiến trước nay không dám xem thường. Lưu Hoài Hưng vừa nhắc đến việc chia ra hành động, hắn đã cảm thấy không đáng tin cậy lắm. Sự sống chết của người khác, hắn không quản được, nhưng chuyện liên quan đến sống chết của thành viên trong tiểu đội bọn họ, hắn không thể thờ ơ được.
“Lâm Chiến, ngươi nhát gan quá rồi đấy, trước mắt có ba ngã rẽ, nếu không chia ra hành động, thì phải thăm dò đến bao giờ.” Sùng Lượng của tiểu đội Lang Nha không bỏ qua bất cứ cơ hội nào có thể đả kích Lâm Chiến, khinh bỉ nói.
“Tốn nhiều thời gian thì vẫn tốt hơn mất mạng.” Lâm Chiến không hề bị lay động.