Chương 315: Cạm bẫy!
Đám người Sùng Lượng không khỏi phát lạnh trong lòng. Đáy lòng Lưu Hoài Hưng lại không có chút gợn sóng nào, mặt không biểu tình nhìn hắn, chậm rãi nói: “Đi vào trước, có nên ra tay hay không, xem tình huống rồi quyết định.”
Diêu Quân nhún vai, không nói gì nữa.
Dưới sự hướng dẫn Lưu Hoài Hưng, mọi người đi vào đường hầm bên trái, bọn họ cho rằng mọi thứ đều nằm trong lòng bàn tay, lại không ngờ sẽ có điều gì đang chờ đợi bọn họ.
Vương Đằng thu âm lại cuộc nói chuyện giữa đám người Diêu Quân và Lưu Hoài Hưng, sau đó đi vào đường hầm bên trái trước bọn họ một bước, tụ hợp với đám người Lâm Chiến.
“Chuẩn bị một chút, bọn họ đang vào.”
Vừa thấy được mấy người Lâm Chiến, Vương Đằng lập tức nói.
Đám người Lâm Chiến, Liễu Yến chấn động trong lòng, nhỏ giọng nói: “Được!”
Mấy người đang dưới sự hướng dẫn của Vương Đằng nhanh chóng đi về chỗ sâu trong đường hầm, lúc sắp đến gần hang động đá vôi, Vương Đằng ra hiệu bọn họ dừng lại.
“Sắp đến rồi, đợi lát nữa ta sẽ dùng phương pháp ẩn giấu của ta để giấu đi hơi thở của các ngươi, các ngươi đừng chống cự.” Vương Đằng truyền âm nói.
Đám người Lâm Chiến khẽ gật đầu.
Trước tiên Vương Đằng dùng kỹ năng phong nặc giấu đi dao động của nguyên lực Hắc Ám, sau đó bám vào bên ngoài cơ thể của mọi người, hoàn toàn che giấu thân hình của mấy người.
“Thật thần kỳ!”
Đám người Lâm Chiến chỉ cảm thấy cơ thể hoàn toàn dung nhập vào bóng tối, tưởng rằng đó một loại phương pháp ẩn giấu cao cấp, lại không ngờ đó là tác dụng của nguyên lực Hắc Ám.
Sau đó, đám người lặng lẽ âm thầm vào trong động đá vôi, cũng tìm một chỗ ẩn nấp để trốn vào.
Đám người Lâm Chiến lần đầu nhìn thấy hình dáng loài Hắc Ám cấp cao, trong lòng tràn đầy kinh ngạc. Họ cảm thấy hơi khó tin, không ngờ loài Hắc Ám cấp cao lại có hình dáng này.
Vương Đằng ra hiệu bọn họ đừng hành động thiếu suy nghĩ, sau đó tách ra với bọn họ, trở lại trong đường hầm lần nữa.
Hắn để lại đủ nguyên lực Hắc Ám trên người đám Lâm Chiến, đồng thời kỹ năng phong nặc được thêm lên người họ cũng có thể duy trì vài phút.
Trong lúc này, Vương Đằng nhất định phải nhanh chóng dẫn loài Hắc Ám cấp cao qua bên đám người Lưu Hoài Hưng.
…
Lúc này, Lưu Hoài Hưng đã dẫn theo đám người Diêu Quân đi vào sâu đến nửa sau lối đi, chỉ cách hang động đá vôi tầm hơn hai trăm mét.
“Kỳ quái, sao lại không có âm thanh gì? Chẳng lẽ tiểu đội Chiến Hổ đã bị diệt toàn quân?” Sùng Lượng bỗng nhiên nói.
“Đều chú ý một chút, nếu tiểu đội Chiến Hổ bị diệt, tính cảnh giác của loài Hắc Ám cấp cao nhất định sẽ tăng lên rất nhiều, lỡ nó mai phục trong lối đi, chúng ta rất dễ bị trúng chiêu.” Lưu Hoài Hưng cau mày nói.
Đám người lập tức đề cao cảnh giác, cẩn thận từng li từng tí lần mò vào trong.
“Cũng gần được rồi!” Vương Đằng suy tính khoảng cách của bọn họ một chút, cười lạnh lùng một tiếng khà khà trong lòng.
Hắn quay lại cửa hang động đá vôi, chiến kiếm trong tay ngưng tụ nguyên lực, đột nhiên chém ra.
“Ầm!”
Ánh kiếm đánh vào đầu loài Hắc Ám cấp cao ở đỉnh hang động, nhưng Vương Đằng rõ ràng nhìn thấy bóng đen chợt loé, loài Hắc Ám kia đã biến mất.
Vương Đằng giật mình trong lòng, không nhìn kỹ, đã xoay người chạy đi.
…
“Xảy ra chuyện gì vậy?” Tiếng vang đột ngột khiến đám người Lưu Hoài Hưng biến sắc, đều có hơi choáng váng.
Vừa rồi còn rất tốt, sao lại đột nhiên lại vang lên tiếng nổ mạnh, chẳng lẽ tiểu đội Chiến Hổ còn chưa bị diệt toàn quân? Bọn họ còn đang chiến đấu?
Mấy người còn chưa biết xảy ra chuyện gì, bỗng nhiên từ trong bóng tối phía trước, một bóng đen đánh tới.
Hơi thở âm u lạnh lẽo, hung ác rét lạnh theo đó mà tràn ngập đến.
“Loài Hắc Ám cấp cao!” Lưu Hoài Hưng cực kỳ sợ hãi, vội vàng quát: “Mau ra tay!!!”
Vừa nói dứt lời, chiến đao trong tay hắn đã chém tới bóng đen.
Sau khi nghe được âm thanh từ hắn, những võ giả quân đội khác kịp phản ứng trước tiên, hỏa lực mãnh liệt lập tức trút xuống.
Đám người tiểu đội Lang Nha chậm hơn một nhịp, may mà có võ giả quân đội xung phong, cho bọn họ thời gian phản ứng.
“Giết!”
Sùng Lượng rống to, trực tiếp thi triển chiến kỹ, đánh về phía bóng đen.
“Aaaaa!”
Bỗng nhiên, một tiếng hét thảm đột ngột vang lên.
Chỉ thấy bóng đen kia lại tránh được tất cả công kích, cũng bắt được một võ giả tiểu đội Lang Nha, lại nhảy lên đỉnh lối đi. Sau khi bẻ gãy cổ võ giả kia, nó ném xác về phía đám người.
Vừa rồi võ giả kia đứng ngay bên cạnh Diêu Quân, hắn chỉ thấy bóng đen lóe lên, người bên cạnh đã kêu lên thảm thiết rồi bị bắt đi. Hắn bị dọa đến giật nảy mình, lúc này chỉ cảm thấy tê dại cả da đầu, mồ hôi lạnh chảy ra khắp người.
“ĐCM, thứ quỷ quái gì đây?” Diêu Quân không khỏi văng tục, vội vàng núp vào trong đám người, không dám ló đầu.
Những người khác căn bản không rảnh quan tâm hắn, lực chú ý đều bị loài Hắc Ám cấp cao kia hấp dẫn, điên cuồng phát ra đủ loại công kích.
…
“Các vị, đánh cho đàng hoàng, ta sẽ cổ vũ cho các ngươi!” Vương Đằng nấp trong bóng tối, cực kỳ giống một lão cáo già đáng khinh.
Sau đó hắn trở lại trong động đá vôi, chạm mặt với mấy người Lâm Chiến.
“Loài Hắc Ám cấp cao kia quá mạnh, đám người Lưu Hoài Hưng chỉ e không phải đối thủ của nó.” Vẻ mặt Lâm Chiến nghiêm trọng nói.
“Không sai, vừa rồi ta nhìn thấy tốc độ nó, suýt chút bị dọa ra bệnh tim.” Liễu Yến vỗ ngực, lòng còn sợ hãi nói.
“Chúng ta có cần đi hỗ trợ không?” Ngôn Cẩm Minh hỏi.
“Loài Hắc Ám cấp cao gây nguy hại quá lớn, tốt nhất phải nhanh chóng loại bỏ.” Lâm Chiến nhìn Vương Đằng nói.
“Chúng ta mai phục ở nơi bên cạnh này. Với thực lực của đám Lưu Hoài Hưng, họ không phải không hề có lực đánh trả, loài Hắc Ám cấp cao kia rất có thể sẽ bị ép về động đá vôi này. Chúng ta vây đánh bất ngờ, nắm đúng thời cơ đánh lén.” Vương Đằng nói.
“Cũng được.” Lâm Chiến khẽ gật đầu.
Thế là mấy người mai phục lần nữa, chờ đợi loài Hắc Ám cấp cao về ổ.
Thật ra, Vương Đằng có câu chưa nói, nếu loài Hắc Ám cấp cao không trở về, thì bọn họ đương nhiên cũng không cần liều chết chiến đấu.
Vương Đằng tương đối hy vọng nó không trở lại.
Vậy thì có hai loại tình huống.