Chương 316: Đại bạo!!!
Loại thứ nhất, Lưu Hoài Hưng thất bại, loài Hắc Ám cấp cao lo lắng mỏ nguyên thạch xảy ra vấn đề, đi trước kiểm tra. Loại thứ hai, đám người Lưu Hoài Hưng thành công đánh chết, như thế tự nhiên là đầu xuôi đuôi lọt.
Đáng tiếc chuyện không như mong muốn…
Ầm!
Tiếng nổ vang bỗng truyền đến từ cửa hang động đá vôi.
Vương Đằng thở dài, chỉ thấy loài Hắc Ám cấp cao chui vào trong hang động đá vôi.
Mà đám người Lưu Hoài Hưng theo sát phía sau, nhưng nhân số của bọn họ lại ít đi rất nhiều, xem ra đã tổn thất nặng nề.
“Ra tay!”
Lâm Chiến bỗng nhiên phát động công kích, chém ra chiến phủ trong tay, ngưng tụ lưỡi rìu ánh vàng, chém tới loài Hắc Ám.
Loài Hắc Ám cấp cao kia hiển nhiên không ngờ tới có người mai phục trong hang động đá vôi, không kịp đề phòng, đã bị chém trúng, rơi xuống từ giữa không trung.
Súng máy hạng nặng trong tay Liễu Yến liên tục bắn ra đạn hợp kim, toàn bộ nhắm chuẩn vào hai cánh loài Hắc Ám cấp cao, muốn bắn rụng cánh nó trước.
Nhưng tiếng bắn vào thịt như trong tưởng tượng cũng không vang lên, trái lại, còn truyền đến từng đợt âm thanh bắn vào trên kim loại.
“Cứng đến vậy sao!” Sắc mặt Liễu Yến khẽ biến.
“Tấn công vào đầu và tim nó!” Lưu Hoài Hưng mặt không biểu tình liếc qua bọn họ, lớn giọng quát.
Anh em Ngôn Cẩm Minh đang muốn ra tay, nghe được âm thanh, một đao một kiếm, đồng loạt đâm về trái tim loài Hắc Ám cấp cao.
Lâm Chiến cũng thừa thắng xông lên, chiến phủ chém về đầu nó.
Đám người Lưu Hoài Hưng không rảnh rỗi chút nào, công kích theo sát mà tới, bao phủ loài Hắc Ám cấp cao vào đó.
Ầm ầm ầm!
Đá vôi xung quanh nổ tung, bụi đất tung bay, dưới sự càn quét của vụ nổ, không nhìn rõ được tình hình trong đó.
“Chính lúc này!”
Trong lòng Vương Đằng khẽ động, một vệt sáng bay ra từ ống tay áo hắn, phóng lên tận trời, tốc độ cực nhanh, đến cả tàn ảnh cũng không nhìn thấy.
“Tìm thấy ngươi rồi!”
Dưới sự theo dõi của niệm lực tinh thần, Lưu Tinh chùy nhanh chóng nhắm vào ngay trái tim loài Hắc Ám, lập tức xuyên qua trong ánh mắt ngạc nhiên của nó.
Khoảnh khắc trái tim bị xuyên thủng, ánh mắt loài Hắc Ám Huyết tộc thân phận cao quý vô tội, tâm trạng cực kỳ phức tạp, vẻ mặt siêu sững sờ…
Hắn muốn hỏi một câu: Vì sao?
Vì sao ông đây mạnh như vậy, lại chết trong tay đám yếu ớt các ngươi?
Đạo diễn, mẹ nó, kịch bản này không đúng!
Hắn hé miệng, không tiếng động kêu gào, sau đó rơi xuống, hoàn toàn tử vong.
Bốn phía yên tĩnh, xuất hiện yên tĩnh nhất thời.
Biểu hiện trên mặt, động tác trong tay Lưu Hoài Hưng, không chỗ nào là không nói rõ một ý ―― Mẹ nó, đang đùa ta à!
Bọn họ liều sống liều chết, đánh sống đánh chết, còn chết nhiều người như vậy, đều không thể giết chết loài Hắc Ám cấp cao này.
Kết quả đám người Lâm Chiến chỉ đánh lén một đợt là đánh xong rồi?!
Chẳng lẽ, bọn họ quá yếu sao?
Nhìn thấy loài Hắc Ám cấp cao kia rất lâu vẫn không có động tĩnh, mọi người mới cẩn thận xúm lại từng li từng tí.
Vị trí trái tim loài Hắc Ám cấp cao có một lỗ thủng lớn, xuyên thủng toàn bộ lồng ngực hắn từ trước ra sau.
Vương Đằng nhìn thấy vết thương này, ánh mắt chợt lóe lên.
Hắn vốn tấn công vào vị trí trái tim, ngoài bởi vì trái tim tương đối yếu ớt, nguyên nhân lớn nhất chính là anh em Ngôn Cẩm Minh vừa rồi cũng nhắm vào trái tim.
Trước hết, hắn dùng Lưu Tinh chùy phá vỡ phòng ngự của loài Hắc Ám cấp cao, xuyên thủng trái tim hắn, sau đó công kích từ anh em Ngôn Cẩm Minh theo sát mà tới, hoàn toàn phá vỡ vết thương.
Nếu không với thực lực của anh em Ngôn Cẩm Minh, chưa chắc thật sự có thể làm cho loài Hắc Ám cấp cao bị thương.
Nhưng cứ như vậy, coi như là vẹn toàn đôi bên.
Người khác hoàn toàn không nhìn ra vết thương kia được tạo thành do Lưu Tinh chùy.
Ngay sau đó, ánh mắt của hắn rơi vào trên mấy bong bóng trong suốt trôi nổi trên loài Hắc Ám cấp cao.
Hê hê, lại đến lúc nhặt bong bóng thuộc tính rồi!
Phảng phất như có một người tí hon màu đen từ sau ót Vương Đằng bay lên, hưng phấn xoa bàn tay…
Nhặt!
‘Nguyên lực Hắc Ám x120’
‘Thiên phú Hắc Ám trung cấp x1’
‘Tinh thần x50’
‘Hoặc tâm x15’
‘Nhan sắc x30’
…
Moá nó!
Đại bạo rồi!!!
Vương Đằng thật sự bị kinh hoảng rồi. Bong bóng thuộc tính loài Hắc Ám cấp cao này rơi ra phong phú như thế, hơn nữa lại có không ít thứ tốt.
120 điểm nguyên lực Hắc Ám, lần đầu tiên có con số lớn như vậy.
‘Nguyên lực Hắc Ám’: 137/1000 (tam tinh)
Sau đó còn có thiên phú Hắc Ám trung cấp.
Thiên phú Hắc Ám sơ cấp Vương Đằng nhặt được lần trước, bây giờ đã thăng lên một cấp. Hắn lập tức cảm giác mình nắm giữ nguyên lực Hắc Ám càng ngày càng hành động theo ý mình, nếu đi tu luyện, tốc độ chắc chắn sẽ tăng lên một mảng lớn.
Tiếp theo là 50 điểm thuộc tính tinh thần.
‘Tinh thần’: Linh cảnh (49,1/100)
Xuống chút nữa ―― Hoặc tâm x15!
Vương Đằng nhìn xuống giao diện thuộc tính. Đây là một thuộc tính loại kỹ năng.
Hoặc tâm, tên như ý nghĩa, chính là có thể mê hoặc nội tâm người khác, cùng loại với thôi miên, nhưng thoạt nhìn hình như càng cao cấp hơn.
“Kỹ năng này có triển vọng đó!” Vương Đằng không khỏi sờ cằm, khóe miệng điên cuồng cong lên, lộ ra một nụ cười xấu xa.
Cuối cùng là 30 điểm thuộc tính nhan sắc. Nói thật, khi nhìn thấy thuộc tính này, Vương Đằng có hơi ngạc nhiên.
Rơi ra thuộc tính nhan sắc là thiết lập quỷ quái gì!
Hơn nữa còn rơi xuống từ trên người loài Hắc Ám Huyết tộc.
Hắn rất đẹp trai sao?
Có đẹp trai bằng ta sao?
Cúi đầu cẩn thận quan sát khuôn mặt trắng bệch lại anh tuấn của Huyết tộc này, quả nhiên hắn chết không oan uổng!
…
Những người khác không chú ý tới thay đổi rất nhỏ trên mặt Vương Đằng.
Lâm Chiến trông thấy loài Hắc Ám chết trên tay đội viên mình, vui vẻ vỗ vai Ngôn Cẩm Minh, cười nói: “Lần này hai anh em các ngươi lập được công lớn rồi.”
Lúc này, thật ra hai anh em Ngôn Cẩm Minh còn hơi choáng váng, cảm thấy không thể tưởng tượng được.
Không phải nói loài Hắc Ám cấp cao rất mạnh sao?
Một đòn mất mạng là chuyện thế nào vậy chú em??
Vương Đằng mỉm cười, lúc này lại không nói toạc ra, nhưng sau này nhất định phải nhắc nhở bọn họ một chút. Nếu không, bọn họ sẽ thật sự cho rằng loài Hắc Ám cấp cao rất dễ đối phó, sau này gặp phải liền ngốc nghếch nhào qua… nằm liệt giữa đường, lỗi của hắn sẽ lớn lắm.