Chương 317: Đại bạo!!! (2)
“Hừ!” Lưu Hoài Hưng trầm mặt, hừ lạnh một tiếng. Trình độ khó chơi của loài Hắc Ám cấp cao, bọn họ nhận thức sâu nhất. Lúc này thấy đám người Lâm Chiến lộ ra dáng vẻ ‘rõ ràng rất dễ đối phó’, tâm trạng có thể tốt mới là lạ.
Hắn cảm thấy đám người Lâm Chiến hoàn toàn là gặp may mắn, ăn theo bọn họ.
Lúc đầu, không gian trong lối đi có hạn, bất lợi cho loài Hắc Ám Huyết tộc này thi triển tốc độ, cho nên nó mới có thể tìm cơ hội lui vào hang động đá vôi. Đến trong hang động đá vôi, mượn địa hình kỳ lạ của hang động, một khi loài Hắc Ám Huyết tộc đã triển khai tốc độ, sẽ chỉ khó đối phó hơn.
Nhưng ngay lúc loài Hắc Ám vừa vào hang động, đám người Lâm Chiến lập tức ra tay bất ngờ, đánh cho hắn trở tay không kịp, mới may mắn đánh chết.
“Ban trưởng Lưu, ngươi làm sao vậy? Ngươi hình như không vui vẻ lắm?” Vương Đằng biết rõ còn cố hỏi.
“Ngươi hỏi ta?” Lưu Hoài Hưng lạnh lùng nói: “Ta bảo các ngươi xử lý lối đi bên trái, vì sao các ngươi lại trốn ở đây? Các ngươi có biết với hành động của các ngươi, ta có thể trị các ngươi tội trái lệnh hay không!”
Đám người Lâm Chiến, Liễu Yến nghe vậy, sắc mặt lập tức thay đổi.
Vương Đằng lại không chút hoang mang, nói: “Ngươi đừng nói lung tung, con mắt nào của ngươi thấy chúng ta không ra tay? Nhưng loài Hắc Ám cấp cao này quá mạnh, không cẩn thận mới để nó chạy ra ngoài, tiểu đội chúng ta vì đối phó nó đều bị thương đó.”
Mấy người Lâm Chiến ngầm hiểu, lộ ra vết thương trên người, thể hiện ra dáng vẻ ‘Cục cưng tủi thân trong lòng, nhưng không nói lời nào’.
Giờ phút này, ảnh đế nhập người!
Vương Đằng lại hiên ngang lẫm liệt nói: “Huống chi tiểu đội chúng ta vẫn liều tình trạng vết thương chuyển biến xấu, cuối cùng giết chết loài Hắc Ám cấp cao này, chúng ta có công lớn!”
Lưu Hoài Hưng phiền muộn muốn hộc máu.
Vết thương cái gì, vừa nãy còn sinh long hoạt hổ, ngay sau đó lại sắc mặt trắng bệch, giống như lập tức sẽ ngã xuống. Xin hỏi còn có thể lại giả hơn một chút sao?
Kỹ thuật diễn cẩu thả như thế mà các ngươi còn lấy ra khoe à?
Còn muốn công lao, công lao mẹ ngươi ấy!
“Ngươi nói láo, loài Hắc Ám cấp cao mạnh như vậy. Đến cả một đám người chúng ta cũng không đối phó được, sao các ngươi chống đỡ được trong thời gian dài như vậy? Các ngươi chắc chắn đã lâm trận bỏ chạy, không đối phó loài Hắc Ám cấp cao, mà là trốn đi.” Diêu Quân đột nhiên chỉ vào Vương Đằng, quát.
Vương Đằng bỗng nhiên cười, ánh mắt lại không chút dao động, nhìn hắn nói: “Cậu Diêu, theo ý trong lời này của ngươi, chúng ta đều đã chết mới không coi là chống lại mệnh lệnh?”
“Ngươi…” Diêu Quân vừa định mở miệng.
“Diêu Quân, nói năng cẩn thận!” Lưu Hoài Hưng khẽ biến sắc mặt, quát lạnh.
Diêu Quân cũng tự biết mình lỡ lời, liếc Lưu Hoài Hưng, cuối cùng không nói gì nữa.
Vương Đằng cười nhạo một tiếng, không tiếp tục để ý tới Diêu Quân, quay đầu hỏi Lưu Hoài Hưng: “Ban trưởng Lưu, công lao của tiểu đội Chiến Hổ chúng ta, ngươi có công nhận hay không?”
Võ giả bị chiêu mộ lâm thời, phải gánh chịu nguy hiểm rất lớn, cho nên bình thường quân đội sẽ trả công không ít. Nếu lập được công trong khi làm nhiệm vụ, chỗ tốt đương nhiên sẽ càng không ít.
Tiểu đội Chiến Hổ giết chết loài Hắc Ám cấp cao, xem như một công lao không nhỏ.
“Có công nhận hay không, không phải do ta quyết định, cuối cùng còn cần báo cáo, để cấp trên đánh giá.” Lưu Hoài Hưng mặt không biểu tình, thản nhiên nói.
“Chúng ta đang chờ tin tức tốt của ngươi đó.” Vương Đằng thấy Lưu Hoài Hưng nói thế bèn không truy hỏi nữa. Dù sao là của họ thì cuối cùng cũng là của họ, nhiều người ở đây như vậy, không ai phủ định được.
Chờ tin tức tốt cái đầu ngươi!
Trán Lưu Hoài Hưng nổi đầy gân xanh, cảm thấy mình mà nói thêm với Vương Đằng hai câu chắc nhồi máu não mất.
Đám Lâm Chiến thấy Vương Đằng chiếm thượng phong khi đấu khẩu với Lưu Hoài Hưng, trong lòng không khỏi thở phào, nhịn không được lau mồ hôi lạnh trên trán.
Bọn họ vốn đang lừa Lưu Hoài Hưng, tuy là hắn giở trò trước nhưng họ vẫn thấy hơi chột dạ.
Song rõ ràng lần này Lưu Hoài Hưng phải chịu thiệt chắc rồi.
Đám Lâm Chiến đều nhìn Vương Đằng trưng ra vẻ mặt đơn thuần vô hại, nụ cười khiến người ta như tắm trong gió xuân… Có cái beep!
“Tiểu tử này nham hiểm ghê!”
...
“Mang theo thi thể loài hắc ám cao cấp, thu đội.” Lưu Hoài Hưng sầm mặt, ra lệnh cho mấy thuộc hạ may mắn còn sống sót.
Chết biết bao nhiêu người mà cuối cùng công trạng lại không thuộc về bọn họ, chỉ nghĩ thôi cũng muốn phát điên.
Không được, dù thế nào cũng không thể để tiểu đội Chiến Hổ chiếm không món hời này được.
Hơn nữa mình lừa bọn họ đi đối phó loài hắc ám cao cấp, tiểu đội Chiến Hổ chắc chắn đã phát hiện ra, thù này đã ghim rồi.
Không phải đôi câu vài lời là xí xóa được.
Diệt cỏ phải diệt tận gốc, không giết hết bọn họ, Lưu Hoài Hưng khó mà yên tâm.
Trong nháy mắt quay đầu đi, gương mặt Lưu Hoài Hưng toát lên vẻ dữ tợn.
Diêu Quân lại không cam lòng, đôi mắt thoáng qua vẻ thù hằn, đi sau Lưu Hoài Hưng ra khỏi hang động đá vôi.
Hắn nghĩ, đều tại đám người Vương Đằng mới khiến hắn chật vật bất kham như vậy, thậm chí suýt nữa đã bỏ mạng.
Có câu nói rất hay.
Mọi sai lầm đều là nồi của các ngươi.
Không cần phủ nhận, phủ nhận cũng chẳng ích gì, vì ta không nghe!
...
Xui xẻo nhất chỗ này chắc phải kể đến tiểu đội Lang Nha.
Trừ Sùng Lượng ra, tất cả các đội viên khác của tiểu đội Lang Nha đều chết dưới tay loài Hắc Ám cao cấp, giờ tiểu đội Lang Nha biến thành tiểu đội một thành viên rồi.
Sùng Lượng đúng là khóc không ra nước mắt.
Đám đại lão các ngươi đánh nhau lại vạ lây đến ruồi muỗi như ta, ta biết tìm ai nói lý bây giờ.
Lâm Chiến vỗ vai hắn, đồng tình nói: “Nén đau thương mà thuận theo thời thế thôi.”
Liễu Yến và anh em Ngôn Cẩm Minh cũng học theo, đi lên vỗ vai hắn, tỏ vẻ đồng cảm.
“Nén đau thương mà thuận theo thời thế thôi.”
“Nén đau thương mà thuận theo thời thế thôi.”
“Nén đau thương mà thuận theo thời thế thôi.”
Bản chất con người là máy nhại chữ à?