Chương 318: Đù mé Vương Đằng, đù mé tiểu đội Chiến Hổ
Sắc mặt Sùng Lượng lúc trắng lúc xanh, như mở phường nhuộm, trông cực kỳ đặc sắc. Vương Đằng và đám Lâm Chiến đi khuất, giọng nói từ xa vọng lại.
“Đội trưởng, các ngươi cũng ác ghê!”
“Ngươi nói gì cơ, ta không hiểu, ta có biết gì đâu.”
...
“Phụt!” Sùng Lượng không nén được thương thế trên người nữa, hộc ra một ngụm máu đỏ sẫm, gương mặt lập tức vàng như giấy.
“Đù mé Lâm Chiến, đù mé Vương Đằng, đù mé tiểu đội Chiến Hổ!”
Đây là oán niệm đến mức nào!
...
Mọi người ra khỏi sơn động, sắc trời bên ngoài sáng trưng, đêm tối đã qua đi.
“Các ngươi phải theo ta trở về một chuyến.” Lưu Hoài Hưng nhìn đám Vương Đằng và Lâm Chiến nói.
“Quay về? Về đâu?” Vương Đằng nhíu mày nói.
“Tổng bộ quân đoàn Xích Hổ.” Lưu Hoài Hưng trầm giọng nói: “Nhiệm vụ lần này vì bổ nhiệm các ngươi nên có rất nhiều chỗ cần các ngươi phải phối hợp giải thích.”
Vương Đằng và đám Lâm Chiến nhìn nhau, gật đầu nói: “Được rồi.”
Lưu Hoài Hưng gọi mấy võ giả quân đội còn sống qua, không biết nói gì, mấy người họ lại quay về sơn động lần nữa.
Sau đó Lưu Hoài Hưng nhấc thi thể loài hắc ám cao cấp trên đất lên.
Rồi thi thể kia đột nhiên biến mất.
“Nhẫn không gian!” Đám Lâm Chiến thấy cảnh tượng này lập tức chú ý đến chiếc nhẫn trong tay Lưu Hoài Hưng, kinh ngạc thốt lên.
Ánh mắt Diêu Quân cũng thoáng qua vẻ kinh ngạc, sau đó lại lập tức bĩu môi, cười nhạo nói: “Làm như hiếm lạ lắm.”
“Cậu Diêu cũng hiểu biết nhiều ha, đáng tiếc…” Vương Đằng nói, lắc đầu.
“Đáng tiếc gì?” Diêu Quân bất giác truy hỏi nhưng vừa hỏi ra hắn lại hối hận.
“Đáng tiếc tuy ngươi từng thấy nhưng lại không có cái nào.” Vương Đằng khinh bỉ nói.
“Đệt!” Diêu Quân mặt đen như đít nồi, dường như bị vũ nhục cực mạnh, tức suýt tắt thở.
“Đi thôi!”
Lưu Hoài Hưng nhìn qua mấy người, đi xuống chân núi trước.
Xe của Lưu Hoài Hưng giấu ở một chỗ khá khuất dưới chân núi. Hắn ngồi lên, khởi động động cơ phù văn.
“Tiểu đội trưởng Lưu, xe của chúng ta còn đang ở chỗ bộ lạc Ải Nhân Hồng Diệp, phiền ngươi cho chúng ta quá giang một chuyến.” Vương Đằng nói.
Giọng điệu đương nhiên khiến Lưu Hoài Hưng thầm khó chịu, lạnh lùng nói: “Lên xe.”
“Ok!”
Đám Vương Đằng vội vàng lên xe.
Lưu Hoài Hưng xác định phương hướng rồi lái xe phóng đi, không bao lâu đã đến bộ lạc Ải Nhân Hồng Diệp.
Sau khi đám Nia trở về, một đêm không nghỉ, đều lo lắng cho mấy người Vương Đằng.
Dù sao tiểu đội Chiến Hổ đã giúp họ vượt qua mối nguy sống còn, ân tình này không thể nói là không lớn được.
Sáng sớm, tộc Ải Nhân đều đang làm việc.
Mà đám tộc trưởng Aum và Nia lại lo lắng chờ tin tức trong lâu đài đá.
“Sao họ còn chưa quay về?” Nia đi loanh quanh trong nhà, thi thoảng lại nhìn ra ngoài cửa, vẻ mặt lo lắng.
“Nia, ngươi đừng đi vòng vòng nữa, ta nhìn ngươi đi sắp choáng luôn rồi.” Tộc trưởng Aum lắc đầu, bất đắc dĩ nói.
“Ông ơi, ngươi nói xem liệu họ có gặp chuyện gì không? Hình như võ giả quân đội của Địa tinh phải đi chấp hành nhiệm vụ nguy hiểm gi đó, sao lại bị đám Vương Đằng đụng phải chứ.” Nia lo lắng nói.
“Yên tâm đi Nia. Thực lực của đám Lâm Chiến, Vương Đằng mạnh như vậy, chắc chắn có thể bình an trở về.” Tộc trưởng Aum an ủi.
“Nhưng…”
“Tộc trưởng, Nia, trở về rồi, bọn họ trở về rồi!”
Đúng lúc này, Wacker từ ngoài cửa chạy vào, vừa chạy vừa hưng phấn hô to.
“Ồ, đã về rồi sao.” Tộc trưởng Aum vội vàng đứng dậy.
“Họ đã trở về rồi? Tốt quá, cuối cùng cũng về rồi.” Nia mừng rỡ nói.
“Đi, chúng ta đi xem xem.”
Tộc trưởng Aum dẫn đầu đi ra khỏi lâu đài đá, vừa lúc gặp phải đám người Vương Đằng đang bước từ trên xe xuống.
“Các ngươi không sao, thật tốt quá.” Nia chạy tới, vui vẻ nói.
“Ha ha ha, thực lực của tụi này mạnh lắm nhé, sao lại dễ gặp chuyện không may như vậy được.” Lâm Chiến cười to nói.
“Trở về là tốt rồi. Các vị đã bôn ba cả đêm, chắc cũng đói bụng, mau vào phòng ăn chút gì đó đi.” Tộc trưởng Aum tươi cười đi tới nói.
“Không cần đâu. Tộc trưởng Aum, chúng ta còn có việc gấp phải quay về xử lý, chạy lại đây chỉ là để lấy xe thôi.” Vương Đằng đáp.
“Đã vậy ta cũng không giữ các ngươi nữa.” Tộc trưởng Aum hơi tiếc nuối, lại nói: “Các ngươi chờ một chút.”
Dứt lời quay đầu nói với Nia: “Nia, ngươi vào cầm món đồ đã chuẩn bị xong ra đây.”
Nia gật đầu chạy vào trong nhà, chỉ lát sau đã mang theo một cái bọc chạy ra.
“Lần này thật sự rất cảm ơn các ngươi. Các ngươi giúp đỡ chuyện lớn như vậy, chúng ta không báo đáp nổi, chỉ đành lấy rượu ngon và nguyên thạch làm quà, mong các ngươi nhận cho.” Tộc trưởng Aum thành khẩn nói.
“Ấy, thế sao được.” Ngoài miệng thì nói thế nhưng tay Lâm Chiến lại rất thành thật, nhận lấy cái bọc từ trong tay Nia.
“...”
Phi, không biết xấu hổ!
Trên đường trở về, đám Lâm Chiến, Liễu Yếu rất hân hoan vì bọn họ không chỉ nhận được thù lao phong phú mà còn kết tình hữu nghị với bộ lạc Ải Nhân Hồng Diệp.
Lúc họ rời đi, rất nhiều ải nhân đến tiễn, còn nhiệt tình mời họ lần sau lại tới chơi.
Đám Lâm Chiến đều gật đầu đồng ý, dù sao cũng không thể cô phụ rượu ngon và mỹ thực của tộc Ải Nhân được.
Nói đến rượu ngon…
Lâm Chiến chợt nhớ ra, tộc trưởng Aum hình như có nói tặng chút rượu ngon làm thù lao. Ánh mắt hắn sáng rỡ lên, lập tức mở bọc đồ ra, ba vò rượu đang nằm trong đó.
Lâm Chiến vừa lái xe vừa cầm một vò rượu. Mở nắp ra, mùi rượu nồng đượm phảng phất, hắn không chờ nổi mà nốc xuống.
Sau đó thỏa mãn ợ một tiếng.
Về phần lái xe không uống rượu thì có là gì với võ giả đâu?
“Đệt, đội trưởng, quá đáng vãi. Thế mà dám lén uống trước.” Ngôn Cẩm Minh ngửi thấy mùi rượu, ló đầu ra từ ghế sau, kêu toáng lên.
“Khà khà, ta đang thay các ngươi nếm thử mùi vị thế nào đấy chứ, xem đám tộc trưởng Aum có lấy rượu mạnh lừa chúng ta không.” Lâm Chiến cười khan nói.
“Có ma mới tin ngươi.” Ngôn Cẩm Minh lườm hắn, thò tay bắt lấy một vò rượu khác tự uống.
Vèo!
Vò rượu cuối cùng đột nhiên bay vút lên không, rơi vào tay Vương Đằng.
“Một vò cuối cùng ta không khách khí nữa.” Vương Đằng cười nói.
“Ngươi còn nhỏ, đừng học hai tên tửu quỷ này.” Liễu Yên không khỏi sẵng giọng nói.
“Đúng vậy. Còn nhỏ, uống rượu gì chứ, mau đưa ta.” Lâm Chiến phụ họa.