Chương 319: Người đâu, bắt lại cho ta.
“Biến biến biến. Giờ đều là thời đại nào rồi, mười tám tuổi đã có thể kết hôn, ta mười bảy tuổi uống chút rượu thì có sao.” Vương Đằng trừng Lâm Chiến, mở vò rượu ra, cạn ly với Ngôn Cẩm Minh, cười ha hả nhâm nhi. Lưu Hoài Hưng lái xe phía trước dẫn đường.
Dọc đường đều là đồng cỏ và đồi núi. Không thể không nói, địa vực dị giới cực lớn, tồn tại rất nhiều khu vực chưa khai thác. Không giống với Địa tinh, trừ một số nơi hoàn cảnh khắc nghiệt, thật sự không thích hợp để sinh sống thì dấu chân loài người hầu như đã trải rộng khắp toàn cầu.
Đương nhiên điều này cũng có liên quan mật thiết với sự tồn tại của tinh thú. Nhân tộc của đại lục Tinh Võ không phải giống loài duy nhất đứng đầu chuỗi thức ăn.
Tinh thú có số lượng khổng lồ, trong đó không ít bá chủ thực lực cường hãn. Chúng chiếm cứ từng khu vực lớn mà những nơi đó đều là vùng cấm của nhân loại.
Nơi hoang dã nằm giữa những vùng cấm đó và thành phố của nhân loại là vùng đệm.
Dọc theo đường đi, đám Vương Đằng mấy lần bắt gặp võ giả lang thang. Song đường rộng thênh thang, việc ai người nấy đi, dưới tình huống bình thường sẽ không tự tìm phiền toái.
Mọi người đi hai, ba tiếng đồng hồ mới đến một thành trấn nho nhỏ.
Thành Xích Hổ!
Tòa thành trấn này trực tiếp lấy tên quân đoàn Xích Hổ. Nó khác với thành phố mậu dịch như Ung thành.
Có thể thấy xung quanh thành Xích Hổ đều xây đồn binh, bố trí binh lực, rõ ràng chính là một tòa quân trấn phòng vệ sâm nghiêm.
Lưu Hoài Hưng lái xe vào từ mé bên của thành Xích Hổ. Từ xa tới gần, mặt đất dần hiện lên màu đen nâu, giống như... màu máu sau khi ngấm vào rồi khô lại.
Vương Đằng thậm chí có thể ngửi được mùi hôi thối thoảng qua trong không khí.
Đi tới trước cổng lớn, Lưu Hoài Hưng xác minh thân phận, thủ vệ ở trạm gác mới cho đi qua.
Song đám người ngoài như Vương Đằng lại phải trải qua một phen kiểm tra.
Vương Đằng phát hiện những thủ vệ này đều là võ giả. Tuy chỉ là cấp Chiến Binh nhất tinh nhưng bình thường võ giả bên ngoài vốn rất hiếm hoi, để bọn họ làm thủ vệ thấy thế nào cũng là một chuyện xa xỉ.
Thông qua kiểm tra, đám Vương Đằng đều không có vấn đề gì.
Trước đó Vương Đằng còn lo lắng nguyên lực Hắc Ám trong cơ thể mình sẽ bị điều tra ra, sau đó bị coi là nội gián bắn chết tại chỗ.
Nhưng rõ ràng là hắn nghĩ nhiều rồi.
Bước vào thành Xích Hổ, kiến trúc và bố cục bên trong cực kỳ đơn giản, đường xá thẳng tắp, không hề phức tạp, cũng không có nhà cao tầng gì, đều là kiến trúc thấp bé hai ba tầng xây từ cự thạch rắn chắc hoặc kim loại chất đống lên.
Đám Vương Đằng được dẫn tới một đại lâu ở giữa thành, sắp xếp cho bọn họ một phòng nghỉ.
“Ta đi báo cáo tình hình nhiệm vụ, các ngươi ở đây chờ trước đã.” Lưu Hoài Hưng nói xong, không để ý tới bọn họ nữa, xoay người bèn đi ra cửa.
Song hắn vừa đi ra ngoài, giọng nói đã vang lên.
“Diêu Quân, ngươi theo ta đi.”
Diêu Quân cười hả hê, khiêu khích tự đắc nhìn đám Vương Đằng, đi theo ra cửa.
“Làm cái gì thế, cứ vứt ta lại ở đây như vậy à!” Ngôn Cẩm Minh không khỏi nhíu mày nói.
“Đúng vậy. Tại sao lại chỉ gọi Diêu Quân đi, phân biệt đối xử à?” Liễu Yến cũng bất bình nói.
“Được rồi, bớt tranh cãi lại. Chờ thì cứ chờ đi, cũng có mất miếng thịt nào đâu.” Lâm Chiến nói.
“Các ngươi nói sao Lưu Hoài Hưng lại chỉ gọi Diêu Quân ra ngoài?” Ngôn Cẩm Nguyệt hoài nghi hỏi.
“Chẳng lẽ giống như thẩm vấn phạm nhân, phải cách xa nhau để lấy khẩu cung, tránh thông đồng bịa đặt lời khai à?” Ngôn Cẩm Minh vuốt cằm nói.
“Đệt, tên Lưu Hoài Hưng kia coi chúng ta là phạm nhân hả?” Liễu Yến lập tức bùng nổ.
“Sơn động kia chắc phải có thứ gì quan trọng cho nên bọn họ mới cẩn thận như vậy.” Vương Đằng biết rõ trong sơn động có cái gì nhưng lại không thể nói thẳng ra.
Ai biết trong phòng này có giám sát hay không?
Nếu bị họ biết hắn đã thăm dò ra được thứ gì trong sơn động, chắc chắn sẽ liên tưởng đến rất nhiều chuyện, ngay cả việc hắn hãm hại Lưu Hoài Hưng cũng không giữ được.
Hơn nữa, hiện giờ mỏ nguyên thạch vẫn đang ở giai đoạn bảo mật, vạn nhất bọn họ lấy đó làm lý do cưỡng chế giam cầm hắn thì chẳng phải tự hố mình hay sao.
“Vương Đằng nói cũng có thể lắm. Ta thấy bọn họ cứ thần thần bí bí, trông có vẻ không phải đơn thuần chỉ vì diệt trừ loài Hắc Ám đâu.” Lâm Chiến trầm ngâm nói.
“Bất kể thế nào thì chúng ta cũng lập công rồi, không biết sẽ thưởng cho chúng ta cái gì đây?” Liễu Yến cười khà khà nói.
“Tốt nhất là cái gì thực tế ấy, quân đội có không ít đồ tốt đâu.” Ngôn Cẩm Minh hưng phấn nói.
“Nếu có thể cho ta một khẩu súng phù văn chuyên dụng của quân đội thì tốt rồi.” Liễu Yến nói.
“Để chúng ta chọn một môn công pháp chiến kỹ gì đó cũng ổn đấy.” Lâm Chiến cười nói.
Vương Đằng thấy bọn họ bàn tán không dứt, thầm lắc đầu. Không biết vì sao, Vương Đằng nhìn biểu cảm lúc Lưu Hoài Hưng rời đi luôn cảm thấy hắn sắp giở trò gì đó.
Mấy người ở trong phòng nghỉ đợi hơn nửa tiếng, Lưu Hoài Hưng theo một võ giả quân đội chừng ba mươi tuổi, vóc người cường tráng, để tóc húi cua đi vào.
Ánh mắt hắn đầy sát khí quét qua đám người Vương Đằng, cất lời: “Theo lời thuộc hạ của ta báo cáo, trong lúc thi hành nhiệm vụ các ngươi đã cãi lệnh, chậm trễ thời cơ chiến đấu, khiến hơn hai mươi võ giả quân đội của quân đoàn Xích Hổ ta chết oan, các ngươi đã biết tội chưa?”
Đám Lâm Chiến không ngờ đợi một lúc lâu lại gặp phải một phen chất vấn như vậy, nhất thời thất kinh.
“Chúng ta chỉ là thực lực không đủ mới khiến loài hắc ám cao cấp chạy ra ngoài…”
Vương Đằng còn chưa dứt lời, người đàn ông đầu húi cua đã giận dữ lạnh lùng cắt ngang: “Đủ rồi.”
Đám Lâm Chiến giật mình.
Người đàn ông đầu húi cua căn bản không cho bọn họ cơ hội nói chuyện, lập tức vung tay lên.
“Người đâu, bắt lại cho ta.”
Một đám võ giả quân đội ùa vào, mười mấy họng súng đen ngòm nhắm thẳng đám Vương Đằng.
Phòng giam của quân đoàn Xích Hổ.
Uỳnh!
Lâm Chiến nệm một quyền lên cửa sắt nhà ngục.
“Ngay cả cơ hội giải thích cũng không cho đã nhốt chúng ta như phạm nhân.”
“Tên tiểu nhân Lưu Hoài Hưng kia rốt cuộc đã nói gì?”