Chương 320: Vượt ngục
Đám Liễu Yến, Ngôn Cẩm Minh nghĩ tới nụ cười đắc ý của Lưu Hoài Hưng khi bọn họ bị giải vào phòng giam, không khỏi hận đến nghiến răng nghiến lợi. Mắt Vương Đằng lóe lên ánh sáng lạnh. Hắn không ngờ ngay cả khi không có chứng cứ, Lưu Hoài Hưng cũng dám giở trò đối phó với họ.
Hay gã đàn ông đầu húi cua kia chính là chống lưng của hắn.
Song vừa nghĩ tới tác phong của người đàn ông nọ, hắn cũng thấy hơi nhức đầu.
Rõ ràng là một tên đầu đá.
Không biết Lưu Hoài Hưng đã nói gì mà khiến hắn giận dữ đến vậy.
Nhìn cũng biết gã đàn ông đầu húi cua kia là một người nóng tính, mắt không chứa nổi hạt cát.
Đụng phải người như vậy, có lý cũng nói không rõ.
Có khi hắn tức lên còn bất chấp tất cả bắn chết bọn họ cũng không chừng.
Chắc hẳn Lưu Hoài Hưng đã nhìn trúng điểm ấy mới nghĩ ra chiêu khu hổ thôn lang này, mượn gã đàn ông kia làm súng.
Hắn đã bẻ cong chuyện xảy ra, thậm chí che giấu một số thông tin.
Không thì cho dù chẳng đề cập tới quân hàm cấp Sĩ, chỉ cần lấy thân phận sinh viên trường quân đội Hoàng Hải, gã đàn ông đầu húi cua kia đã không đến nỗi chẳng cho Vương Đằng bất cứ cơ hội giải thích nào.
“Tốt xấu gì cũng là người hơn ba mươi rồi, sao còn xúc động hơn cả thanh niên mười bảy mười tám vậy.” Vương Đằng bất đắc dĩ thầm nghĩ.
“Mong hắn đừng ngang ngược, nếu không cũng chỉ đành đắc tội thôi.”
Song hắn cũng biết, đây dù sao cũng là tổng bộ quân đoàn Xích Hổ, không biết có bao nhiêu võ giả bên trong, độ khó chẳng khác nào cửu tử nhất sinh.
Vương Đằng không khỏi cười khổ.
“Gửi tin cho võ quán xem.” Liễu Yến chợt nói.
“Vô ích thôi. Phòng giam này chặn tín hiệu hoàn toàn, căn bản không gửi đi được. Biết trước thế này đã báo mọi chuyện cho võ quán bên kia rồi.” Lâm Chiến lắc đầu, ảo não nói.
“Ai ngờ bọn họ lại đột nhiên động thủ chứ.” Ngôn Cẩm Minh thở dài.
Mấy người không khỏi im lặng. Ai mà ngờ được, quân đoàn Xích Hổ lại là hang hổ có vào không có ra, cuối cùng náo loạn đến mức này.
...
Đám Vương Đằng bị nhốt hai ngày một đêm.
Buổi tối hôm sau, khi võ giả canh ngục đưa cơm tối cho họ thì Diêu Quân cũng đến phòng giam.
“Chậc chậc, các ngươi phải ăn thứ này à? Xem ra hai ngày nay cũng không dễ chịu ha.” Hắn nhìn cơm tối của đám Vương Đằng, cười hả hê nói.
“Diêu Quân!” Đám Lâm Chiến phẫn nộ nhìn hắn đăm đăm.
“Những chuyện này đều do ngươi và Lưu Hoài Hưng giở trò quỷ nhỉ.” Vương Đằng thản nhiên nói.
“Là ta làm thì sao?” Diêu Quân xỏ tay vào túi, khinh thường nói: “Ngươi đừng tỏ vẻ sống chết mặc bay nữa. Ta ghét nhất là loại người như ngươi, sắp chết đến nơi còn tỏ vẻ cho ta xem.”
“Tiểu nhân!” Đám Lâm Chiến thấy hắn thừa nhận, tức giận chửi ầm lên.
“Ôi chao, đội trưởng Lâm, ngươi nói không sai, ta chính là tiểu nhân. Kiếp sau phải nhớ cho kỹ, đừng bao giờ đắc tội tiểu nhân, nhất là tiểu nhân có tiền có thế.” Diêu Quân chẳng lấy làm nhục, vẫn cười nói.
“Rốt cuộc ngươi muốn thế nào?” Liễu Yến lạnh lùng nói.
“Í, chị gái này thật là xinh đẹp. Đáng tiếc lại phải chết.” Diêu Quân tỏ vẻ tiếc nuối, cười ha hả nói: “Ta muốn thế nào được chứ, chỉ là muốn gặp các ngươi lần cuối. Dù nói thế nào thì các ngươi cũng suýt trở thành đồng đội của ta cơ mà.”
Thấy vẻ mặt đáng ghê tởm của hắn, mọi người đều sa sầm mặt.
“Loại tiểu nhân như ngươi cũng xứng làm đồng đội của chúng ta chắc.” Liễu Yến phỉ nhổ nói.
“Đúng vậy, đừng có dát vàng lên mặt mình. Loại người tâm địa độc ác như ngươi, chúng ta có chết cũng không chấp nhận đâu.” Ngôn Cẩm Minh nói.
“Đã cho các ngươi mặt mũi rồi mà không cần.” Diêu Quân xanh mặt, bị Liễu Yến và Ngôn Cẩm Minh xỉ vả, thẹn quá hóa giận, xoay người rời đi: “Các ngươi cứ ở đây chờ chết đi.”
“Cái thứ gì vậy chứ.” Liễu Yến mắng với theo bóng dáng Diêu Quân.
“Lời của hắn các ngươi đều nghe được rồi. Trông có vẻ ngày mai sẽ xét xử chúng ta đấy.” Lâm Chiến vẻ mặt khó coi nói.
Cả đám lập tức im bặt.
“Không ngờ chúng ta lại chết trong tay người một nhà, hơn nữa còn là quân đội.” Ngôn Cẩm Minh cười khổ nói.
“Đừng vội từ bỏ, chúng ta còn cơ hội mà.” Vương Đằng bỗng truyền âm nói.
Trong lòng mọi người đều chấn động.
“Thật hả!” Lâm Chiến lập tức lên tiếng hỏi.
“Suỵt!” Ngôn Cẩm Minh vội vàng che miệng hắn lại.
Liễu Yến và Ngôn Cẩm Nguyệt cũng lườm xéo hắn.
“Đừng nói ra.” Vương Đằng im lặng nhìn Lâm Chiến, truyền âm lần nữa.
Lâm Chiến vội vàng gật đầu, lúc này Ngôn Cẩm Minh mới buông tay ra.
Vương Đằng nhìn xung quanh một lượt, chậm rãi nói: “Buổi tối, chúng ta… vượt ngục.”
“Vượt ngục!”
Sắc mặt mấy người lập tức thay đổi. Cứ tưởng Vương Đằng có cách gì hay, không ngờ lại nghe được hai chữ này từ trong miệng hắn.
“Vương Đằng, ngươi nghiêm túc đi, đây không phải trò đùa đâu.” Lâm Chiến cười khổ, truyền âm nói.
“Đúng vậy. Nơi đây là tổng bộ quân đoàn Xích Hổ đó. Muốn vượt ngục hầu như là chuyện không thể.” Ba người Liễu Yến và anh em Ngôn Cẩm Minh cũng cảm thấy không đáng tin.
“Các ngươi quên là ta có phương pháp bí mật rồi sao?” Vương Đằng nhắc nhở.
“Đúng vậy. Vương Đằng có phương pháp bí mật mà ngay cả loài Hắc Ám cao cấp cũng có thể che giấu được, huống chi là võ giả bình thường.” Lâm Chiến chợt nói.
“Nhưng quân đội có không ít cường giả, muốn giấu được bọn họ cũng không phải chuyện dễ dàng.” Liễu Yến chần chừ nói.
“Chẳng lẽ các ngươi còn có cách nào tốt hơn à?” Vương Đằng nói.
Những lời này không thể nghi ngờ đã trở thành giọt nước tràn ly. Cán cân thiên bình trong lòng đám Liễu Yến lập tức nghiêng về bên vượt ngục.
“Đù, làm thôi!” Lâm Chiến cắn răng nói.
“Còn nước còn tát, không thể ngồi đây chờ chết được.” Liễu Yên cũng trịnh trọng gật đầu.
“Ta không có ý kiến, dù sao Vương Đằng cũng chưa bao giờ khiến chúng ta thất vọng cả.” Ngôn Cẩm Minh cười nói.
“Ta cũng vậy.” Ngôn Cẩm Nguyệt nói.
“Được!”
Vương Đằng thấy cuối cùng họ cũng chung một quyết tâm, không khỏi mỉm cười, tiếp tục nói: “Vậy tiếp theo chúng ta sẽ thảo luận kế hoạch vượt ngục tối nay…”
Bọn họ thảo luận hơn một tiếng.
Một cây làm chẳng nên non, hai cây chụm lại nên hòn núi cao, huống chi bọn họ có những năm người.