Chương 324: Quân chủ quân đoàn Xích Hổ (2)
“Chết tiệt, mới đó đã bị phát hiện rồi.” Sắc mặt cả đám cực kỳ khó coi. Bọn họ đã cố gắng chọn con đường vắng vẻ nhất rồi, không ngờ vẫn bị võ giả quân đội đột nhiên xuất hiện gần đường phố phát hiện.
Mấy người chạy như bay. Trước đó đã từng nói, đường phố trong thành Xích Hổ đều thẳng tắp, cực kỳ đơn giản, không có bố cục phức tạp phố lớn ngõ nhỏ gì, cho nên dù có hẻo lánh chăng nữa cũng sẽ bị phát giác rất nhanh.
Huống chi nơi này là đại bản doanh của quân đoàn Xích Hổ, đối phương người đông thế mạnh. Chẳng bao lâu, bốn phương tám hướng đều có võ giả vọt tới.
“Làm sao bây giờ? Hình như bị bao vây rồi.” Vừa chạy, Liễu Yên vừa hỏi.
“Liều mạng!” Lâm Chiến cắn răng nói.
“Người phía trước chú ý, các ngươi đã bị bao vây, mau chóng đầu hàng, bằng không… Giết không luận tội.” Âm thanh phía đối diện truyền tới qua loa phóng thanh.
Đám Vương Đằng vốn chẳng thèm để tâm. Giết không luận tội? Đến nước này rồi thì sợ gì giết không luận tội, đã chẳng còn chỗ để thương lượng từ lâu rồi.
“Giết!”
Cả đám gầm lên, lập tức lao về phía võ giả quân đội trước mặt. Nguyên lực nổ tung, cuộn lên từng trận sóng khí. Mấy người như hóa thành từng tia sáng bắn thẳng vào đội quân phía trước.
Trước đó vũ khí của họ đều bị tịch thu nhưng chỉ là cất trong ngục giam, lúc vượt ngục đã lấy lại ngay rồi.
Bùm!
Chiến đấu bạo phát!
Những võ giả quân đội không ngờ đám Vương Đằng lại dứt khoát như vậy, chẳng thèm do dự mà xông vào trong đội ngũ của họ, nhất thời đều hoảng loạn. Tuy trong tay mỗi người đều cầm súng hạng nặng nhưng cũng không thể tùy tiện nổ súng.
Mà đám Vương Đằng ít người, ngược lại càng linh hoạt hơn, qua lại trong đám người, giáng một đòn nghiêm trọng cho những võ giả này.
Tuy số lượng võ giả quân đội đông đảo nhưng đa phần đều là võ giả cấp thấp, dù kinh nghiệm thực chiến không kém thì cũng phải xem đối mặt là ai.
Đám Lâm Chiến là chiến lực cấp Chiến Binh tam tinh trở lên, nhảy vào giữa đám võ giả cấp chiến binh nhất, nhị tinh chẳng khác nào hổ nhập bầy sói.
Đám võ giả quân đội bị đánh bay, tiếng kêu thảm thiết không ngừng vang lên.
“Đi!”
Đám Lâm Chiến không ham chiến, chỉ tìm một phương hướng mà đâm vào, xuyên qua như một mũi đao.
Mới thoát khỏi đội ngũ phía trước không bao lâu, phía sau lại truyền đến tiếng nổ vang.
Hơn mười chiếc moto việt dã loại nhỏ xuyên qua đường phố, nhanh chóng tới gần.
Bùm bùm bùm!
Tiếng súng vang lên.
Đám Lâm Chiến hoảng hốt đổ về một bên.
Bụp!
Ngôn Cẩm Nguyệt phản ứng chậm hơn, cánh tay trúng đạn, máu tươi bắn lên.
“Tiểu Nguyệt!” Ngôn Cẩm Minh gào lên, vội vàng vọt tới bên cạnh kéo nàng, tránh ra khỏi loạt đạn theo sau.
Vương Đằng và Liễu Yến lăn tròn trên đất, đều lấy ra súng phù văn, bắn về phía sau. Kỹ thuật của hai người đều cực kỳ cao minh, nhất là Vương Đằng, thuật đấu súng phối hợp với niệm lực tinh thần, hầu như nhắm đâu trúng đó.
“Tiểu tử này!” Ông lão thấy cảnh tượng như vậy, ánh mắt sáng lên.
Vương Đằng thấy một võ giả quân đội bị hắn bắn trúng bay ra khỏi xe, chiếc moto việt dã loại nhỏ mà người đó lái trực tiếp lật nghiêng, lao về phía kiến trúc bên cạnh, trong đầu chợt nảy ra ý tưởng.
Thân hình hắn khẽ động, đuổi kịp chiếc xe sắp va vào tường kia, khống chế nó, sau đó xoay người lên xe, phóng ngược về phía đám võ giả quân đội.
Trong nháy mắt lướt qua một võ giả, Vương Đằng thò tay tóm lấy cổ hắn kéo người đi.
Chiếc moto không người lái đổ rầm xuống đất.
“Cướp xe.” Vương Đằng quát lên.
Đám Lâm Chiến mắt sáng lên. Vì Lâm Chiến cách đó gần nhất, thuân lợi nhằm về phía chiếc moto đổ xuống kia.
Bên Liễu Yến cũng đánh trúng vài tên lái moto, tạo cơ hội cho anh em Ngôn Cẩm Minh. Bọn họ đồng thời đoạt được một chiếc xe máy, phóng về phía sau.
Đám Vương Đằng điều khiển xe moto vừa cướp được, chạy về phía sau thành Xích Hổ.
Võ giả quân đội phía sau đuổi riết không tha.
Tiếng súng nổi lên bốn phía.
Song phương chiến đấu kịch liệt, rất nhiều võ giả quân đội ngã xuống dưới chân họ, từng bong bóng thuộc tính bay lên.
Nguyên lực hệ Hỏa x10
Thuộc tính trắng x8
Nguyên lực hệ Thổ x8
Thương thuật x12
Nguyên lực hệ Thủy x6
Thương thuật x8
...
Rất nhiều bong bóng thuộc tính đưa vào, Vương Đằng cũng không chú ý nhìn kỹ. Nhưng trong lúc hỗn loạn, hắn lại không khỏi chấn động.
Nguyên lực hệ Hỏa: 3/2000 (tứ tinh)
Nguyên lực hệ Hỏa lại thăng cấp ngay lúc này, vọt lên tứ tinh!
Song nó vốn là thuộc tính có số lượng nhiều nhất, thăng cấp trước tiên cũng là hợp tình hợp lý.
Nguyên hạch thứ tư trên cột sống của Vương Đằng sáng lên, nguyên lực đỏ rực nóng bỏng chảy vào, hắn lập tức cảm nhận được sự biến hóa của bản thân… Đây là cảm giác trở nên mạnh mẽ!
Một luồng hơi nóng bốc ra từ trong miệng hắn!
“Thoải mái thật!”
“Đến đây, đánh một trận long trời lở đất.” Mắt Vương Đằng lóe ra tinh quang, khẽ gằn giọng, nguyên lực rót vào thiết bị phù văn của moto, tăng tốc lần nữa.
Vèo!
Vèo!
Từng bóng người nhanh chóng tiếp cận, khí thế mạnh mẽ, lao vọt tới, không khí phát ra tiếng nổ vang.
Võ giả cấp Chiến Binh tứ tinh của quân đội đến rồi!
“Các ngươi đi trước đi.” Lâm Chiến biến sắc, chủ động giảm tốc.
Một võ giả cấp Chiến Binh tứ tinh nhảy lên cao, chiến đao trong tay bổ về phía Lâm Chiến.
“Giết!”
“Đến đây!” Lâm Chiến gào lên, không hề nương tay, mà lúc này cũng không cho phép hắn nương tay, nguyên lực trên chiến phủ ngưng tụ, điên cuồng đánh ra.
Uỳnh!
Hai bên va chạm, thân hình võ giả kia khựng lại, thậm chí bay ngược về sau.
Lâm Chiến cũng không khá hơn chút nào, cả người lẫn xe bị đánh bay, ngã nhào trên đất.
“Đi mau!” Vương Đằng quát khẽ, chiến kiếm trong tay chém ra, vạch ra một vệt hỏa mang trên đất.
Uỳnh!
Chỉ chớp mắt, hỏa diễm ngút trời.
Một bức tường lửa chặn ngang giữa bọn họ và võ giả quân đội.
Lâm Chiến lắc lắc đầu, bò dậy từ dưới đất, vội vàng leo lên xe, đuổi theo đám Liễu Yến.
Võ giả cấp Chiến Binh tứ tinh của quân đội bị tường lửa cản lại trong chốc lát, nét mặt khó coi, lại tiếp tục đuổi theo.
“Đuổi theo!”
“Hôm nay ắt phải bắt những kẻ này lại, bằng không quân đoàn Xích Hổ ta còn mặt mũi nào!”
Đám người hét lên, tốc độ tăng vọt.
“Âm hồn bất tán!” Vương Đằng nhướng mày, vẻ mặt lạnh băng, một kiếm thế ngưng tụ trên chiến kiếm.