Chương 325: Đôi cánh nguyên lực, cấp chiến binh ngũ tinh giết tới.
Toàn bộ thuộc tính trắng tích góp được đều bỏ vào kiếm thế của Hỏa Lân kiếm pháp. Bán thành… Nhất thành… Nhị thành
Kiếm thế không ngừng tăng lên cho đến khi dừng lại ở tam thành.
Kiếm thế ngưng tụ đến cực hạn, đối mặt với võ giả cấp Chiến Binh tứ tinh cách gần ba mươi mét, lập tức bạo phát.
Hỏa Lân kiếm pháp!
Kiếm thế tam thành!
Uỳnh!
Hỏa quang ngút trời, một cỗ kiếm quang đỏ rực khủng bố phóng lên cao, chiếu sáng phân nửa trời đêm.
“Chém!”
Một kiếm xuất ra, bốn năm võ giả cấp Chiến Binh tứ tinh của quân đội đều biến sắc.
Kiếm quang lập tức phủ xuống, bọn họ không còn đường lui nữa, nguyên lực toàn thân tuôn ra, đều tự thi triển chiến kỹ, lấy công làm thủ, chống đỡ kiếm quang.
Nhưng…
Phụt!
Mấy người hộc máu lùi lại, tất cả đều trọng thương.
Một kiếm chém bốn, năm người cấp Chiến Binh tứ tinh của quân đội, Vương Đằng mới lên cấp Chiến Binh tứ tinh, chiến lực như vậy thật sự đáng kinh ngạc.
“Tên này rốt cuộc là ai? Tuổi còn trẻ đã có thực lực như vậy, có thể nói là thiên kiêu.”
“Thiên kiêu như vậy vốn là may mắn của Nhân tộc ta, sao lại bị giam trong ngục?”
...
Mấy người hai mặt nhìn nhau, đột nhiên phía trước vang lên tiếng xé gió, một vệt lưu quang từ xa tiến tới, đáp xuống trước mặt mọi người.
Một đôi cánh ánh sáng dang rộng, khẽ vỗ phía sau lưng.
“Các ngươi không chặn được người lại sao?”
“Không, đối phương… rất mạnh!” Mấy người lắc đầu nói.
“Trong số bọn họ có võ giả cấp Chiến Binh ngũ tinh?” Người nọ nhíu mày hỏi.
“Không có. Người mạnh nhất chắc chỉ là cấp Chiến Binh tứ tinh nhưng thực lực rất mạnh, hơn nữa đả thương chúng ta… Chỉ có mình thanh niên kia mà thôi.” Mấy người nói.
“Cái gì?” Người nọ thất kinh.
...
Cổng sau của thành Xích Hổ đã ở trong tầm mắt, đám Lâm Chiến không khỏi mừng rỡ.
“Sắp tới rồi, mọi người cố lên.” Lâm Chiến cao giọng nói.
Đám Ngôn Cẩm Minh lập tức xốc lại tinh thần.
Vương Đằng đuổi theo sau. Vừa rồi đẩy lùi mấy tên võ giả cấp Chiến Binh tứ tinh, hắn lại nhặt được một nhóm bong bóng thuộc tính.
Nguyên lực hệ Thổ: 2/2000 (tứ tinh)
Sau nguyên lực hệ Hỏa, nguyên lực hệ Thổ cũng thăng cấp.
Chỉ trong vòng một tiếng ngắn ngủi, giới hạn nguyên lực chưa đột phá lại liên tiếp đột phá hai hạng mục, còn đột phá dưới tình huống như vậy, Vương Đằng cũng không biết nên khóc hay nên cười.
Song đối với hắn thì đây cũng được coi là chuyện tốt. Thực lực càng mạnh, cơ hội xông ra cũng càng lớn.
“Dừng lại cho ta!”
Đúng lúc này, một tiếng hét vang lên từ trên bầu trời.
Một bóng người phá không bay tới.
Đôi cánh nguyên lực cực kỳ chói mắt.
Mọi người biến sắc, hy vọng trong lòng lập tức tắt phụt.
Đôi cánh nguyên lực!
Cấp Chiến Binh ngũ tinh!
“Là hắn!” Vương Đằng lập tức nhận ra kẻ này chính là gã đàn ông tóc húi cua đã hạ lệnh giải bọn họ vào nhà lao.
Uỳnh!
Người đàn ông đánh ra một quyền. Nguyên lực hệ Thổ khủng bố ngưng tụ lại, tựa như thiên thạch đập xuống.
Ông lão đang chuẩn bị ra tay nhưng khi ánh mắt lướt qua Vương Đằng, sắc mặt lập tức thay đổi, động tác dừng lại.
Chỉ thấy trong tay Vương Đằng đột nhiên xuất hiện một khẩu đại pháo, nguyên lực hệ Hỏa điên cuồng rót vào.
Pháo Hỏa Thần!
Giờ phút này, mặt ngoài ống pháo Hỏa Thần sáng lên đường vân phức tạp màu đỏ rực. Đồng thời theo ngày càng nhiều nguyên lực hệ Hỏa rót vào, quang mang lửa đỏ cũng ngày càng dày đặc.
Chỉ mấy hô hấp ngắn ngủi, pháo Hỏa Thần đã nạp năng lượng hoàn tất!
Công kích của người đàn ông đầu húi cua chỉ còn cách đỉnh đầu mọi người không đến mười mét, Vương Đằng không chút do dự kích phát phù văn bắn.
Trong nòng pháo Hỏa Thần, một cỗ quang mang đỏ sẫm ngưng tụ đến cực điểm bắn ra.
Một quỹ đạo màu đỏ xông thẳng lên trời, va chạm với công kích của đối phương.
Uỳnh!
Tiếng nổ tung mãnh liệt vang vọng khắp nơi.
“Được, được cứu rồi!” Đám Lâm Chiến trợn tròn mắt nhìn, trong lòng cực kỳ chấn động.
Vương Đằng cũng không nhàn rỗi, nổ một pháo về phía cổng, đồng thời điều khiển xe máy, lao về phía trước.
“Đừng ngẩn ra đó nữa, đi mau!”
Bùm!
Pháo Hỏa Thần nổ văng cánh cổng, võ giả quân đội xung quanh không kịp né tránh, tử thương không ít. Vương Đằng mang theo đám người nhảy vào trong khói bụi mù trời.
Vụ nổ giữa không trung cuối cùng cũng tiêu tán, người đàn ông đầu húi cua lộ ra dáng vẻ chật vật, cánh nguyên lực ở một bên bị nổ mất phân nửa, trên người cũng nhiều chỗ cháy đen, mặt đầy bụi đất, vệt máu tươi chảy ra từ khóe miệng.
Võ giả quân đội chạy tới từ phía sau nhìn thấy cảnh này, vẻ mặt hoảng sợ, há hốc miệng lại cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, không nói lên lời.
Cường giả cấp Chiến Binh ngũ tinh cũng bị thương thành như vậy?
Thật sự khó tin!
“Đuổi theo!” Người đàn ông đầu húi cua ánh mắt lạnh lẽo, mặt không biểu tình, lạnh giọng nói.
Lúc này, đám Vương Đằng đã đến bên ngoài thành Xích Hổ.
Tiếng súng vang rền, còn có các loại quang mang nguyên lực rơi xuống khắp nơi.
Đám Vương Đằng lái moto, xông ra từ trong mưa đạn và nguyên lực bạo tạc. May là thần kinh của võ giả phản ứng cực nhanh mới có thể tránh thoát giữa tình thế ngàn cân treo sợi tóc.
Song sóng xung kích nguyên lực hình thành từ vụ nổ tạo nên từng cỗ kình khí, giống như phi đao cắt lên da bọn họ.
Mấy người lập tức biến thành huyết nhân.
Như bọn họ dự đoán, bố trí binh lực ở phía sau thành cũng không nhiều lắm, hơn nữa võ giả quân đội ở những nơi khác còn chưa kịp tới.
Hy vọng lớn nhất của họ là chặn mấy người Vương Đằng ở trong thành. Đáng tiếc dường như họ đã đánh giá thấp thủ đoạn của Vương Đằng.
Giờ đám Vương Đằng đã chạy thoát, còn muốn bắt họ lại, độ khó phải lớn gấp mấy lần.
Cả đám khắp người là máu nhưng cuối cùng cũng bỏ được thành Xích Hổ lại phía sau.
Khi đám người Vương Đằng vừa chạy ra không lâu, từng chiếc xe thiết giáp, moto cỡ nhỏ vọt ra từ trong thành Xích Hổ, toan đuổi theo.
Bên trong thành.
“Pháo Hỏa Thần!” Người đàn ông đầu húi cua sầm mặt, vẫn ngồi tại chỗ khôi phục thương tích. Quả thật hắn đã đánh giá thấp đám người Vương Đằng, đến nỗi bị pháo Hỏa Thần đánh trúng trực diện, bị thương nhẹ.
Lúc này mấy vệt lưu quang giáng xuống từ trên bầu trời.
Lưng không có cánh, đạp không mà đi.
“Chỉ là mấy tên đào phạm, sao phải phiền đến mấy trưởng quan chứ.” Người đàn ông tóc húi cua biến sắc, lập tức hành lễ.