Chương 331: Bà điên!
Song khi nàng nhìn thấy dáng vẻ Vương Đằng cũng không nhịn được phì cười: “Sao ngươi lại thành ra thế này?” “Đừng nhắc đến nữa, không may thôi ạ.” Vương Đằng thay dép, vừa đóng cửa vừa thuật lại đơn giản sự việc nhưng chợt phát hiện sau lưng cực kỳ im ắng.
Quay đầu nhìn lại, Đàm Đài Tuyền híp mắt, toàn thân tản ra khí tức làm người khác sợ hãi.
“Ặc, ta đói bụng rồi, có cái gì ăn không ạ.” Vương Đằng cảm thấy sắp to chuyện, vội vàng đánh trống lảng.
Hắn vốn định kéo miếng da hổ Đàm Đài Tuyền đi đòi công đạo với quân đoàn Xích Hổ nhưng sau đó đã có Thẩm tướng quân và chú Hắc đứng ra, việc này cũng coi như xong xuôi, tự nhiên không cần thiết phải đem chống lưng này ra nữa.
“Thôi đánh trống lảng đi, chuyện lớn như vậy mà dám không nói cho ta biết, ngươi có coi ta là sư phụ không hả?” Đàm Đài Tuyền sầm mặt nói.
Vương Đằng nói nghe đơn giản nhưng một quân đoàn là nơi như thế nào, không ai hiểu rõ hơn nàng, nguy hiểm trong đó có thể tưởng tượng được.
“Đừng nóng đừng nóng, không phải đã có võ quán Cực Tinh bên kia ra mặt rồi sao, cần gì phải phiền đến lão nhân gia ngươi nữa.” Vương Đằng cười gượng nói.
“Biến, võ quán Cực Tinh là võ quán Cực Tinh, ta là ta. Lẽ nào võ quán Cực Tinh ra mặt rồi thì ta chẳng cần làm gì nữa, để mặc bọn họ bắt nạt đồ đệ của ta?” Đàm Đài Tuyền giận dữ nói.
Vương Đằng không ngờ nàng phản ứng dữ dội như vậy, nhất thời nghẹn lời.
“Đi theo ta.” Đàm Đài Tuyền không nói hai lời, trực tiếp ngồi dậy.
“Đi đâu cơ?” Vương Đằng nghi ngờ hỏi.
“Vi sư dẫn ngươi đi đòi công đạo.”
Đàm Đài Tuyền túm vai Vương Đằng, vút một cái xuất hiện trước cửa, hóa thành một vệt kinh hồng phóng lên cao.
“Ta muốn cho tất cả mọi người biết, đồ đệ của Đàm Đài Tuyền ta không phải ai cũng có thể bắt nạt.”
...
Đàm Đài Tuyền mang theo Vương Đằng xuyên qua vết nứt không gian đi tới dị giới, sau đó lại hóa thành một vệt kinh hồng bay về phía xa xa.
“Cỗ khí tức này… là nàng!” Quân doanh Địa tinh ở Ung thành, Thẩm tướng quân hoảng sợ nhảy lên không trung, nhìn vệt kinh hồng đi xa kia, trong lòng hoảng sợ: “Còn có một người hình như là Vương Đằng, phương hướng kia… quân đoàn Xích Hổ gay to rồi!”
Phân bộ của võ quán Cực Tinh ở Ung thành, Lý Hắc đứng trong căn gác trung tâm võ quán nhìn ra xa, cười khà khà: “Không ngờ tiểu tử kia lại có chống lưng to như vậy, thú vị, thật là thú vị.”
...
Thành Xích Hổ!
Sau hai tiếng đồng hồ, Vương Đằng lại quay về chỗ này.
Song lúc này đây rõ ràng đã khác.
Một tiếng hét lớn vang vọng trên không trung, truyền khắp cả thành Xích Hổ.
“Tiêu Nam Phong, lăn ra đây cho ta!”
“Tiêu Nam Phong, lăn ra đây cho ta.”
Giọng Đàm Đài Tuyền lập tức vang khắp thành Xích Hổ, mọi người kinh hãi ngẩng đầu nhìn lên.
Là ai?
Dám gọi thẳng tên quân chủ ở đại bản doanh của quân đoàn Xích Hổ.
Còn bảo hắn lăn ra đây!
Kẻ phương nào to gan lớn mật như vậy?
Từng bóng người bay vọt lên từ trong thành Xích Hổ, tiếng hét phẫn nộ không ngừng vang lên.
“Làm càn!”
“To gan!”
“Kẻ nào dám lỗ mãng ở đây?”
Có người lưng mang hai cánh, có người trực tiếp đạp không mà đi, tối thiểu đều là cường giả cấp Chiến Binh ngũ tinh trở lên.
Từng cỗ khí tức cường đại tràn ngập không trung, ép về phía kẻ đến xâm phạm.
“Cút!”
Đàm Đài Tuyền nhướng đôi mày liễu, môi hồng chúm chím, sóng âm cuồn cuộn.
Uỳnh!
Khí thế hùng hồn như đại dương mênh mông, trực tiếp nghiền ép hơn mười cường giả của quân đoàn Xích Hổ, khiến bọn họ tái mét mặt, bất giác thối lui.
“Mạnh quá!”
“Người này rốt cuộc là ai?”
Thậm chí có người còn không thấy rõ dáng vẻ Đàm Đài Tuyền đã bị ép rơi xuống mặt đất như sao băng.
Chỉ có mấy võ giả cấp Chiến Binh thất, bát tinh rớt xuống mấy chục mét mới miễn cưỡng dừng lại.
“Sao lại là nàng?” Cuối cùng bọn họ cũng nhận ra Đàm Đài Tuyền, đều kinh ngạc, trong lòng sợ run.
Bỗng nhiên, một cỗ khí thế mạnh mẽ khác từ mặt đất bạo phát, nhanh chóng tiếp cận.
“Đàm Đài Tuyền, ngươi tới quân đoàn Xích Hổ ta phát điên làm gì?” Quân chủ Xích Hổ quân mặt mày lạnh lùng, chớp mắt đã xuất hiện trước mặt mọi người, lạnh giọng nói với Đàm Đài Tuyền.
“Ta tới làm gì?” Đàm Đài Tuyền lạnh lùng nói: “Các ngươi làm đồ đệ ta bị thương thành như vậy, ngươi hỏi ta tới làm gì?”
Lúc này mọi người mới nhìn đến Vương Đằng bên cạnh Đàm Đài Tuyền.
Vương Đằng nghệt mặt ra. Tuy Đàm Đài Tuyền đến đòi công đạo cho hắn nhưng lúc này hắn cảm thấy mình hơi bị thừa thãi. Trước mặt đám đại lão này, căn bản không có chỗ cho hắn nói chuyện.
Nhìn bọn họ mà xem, vừa rồi hoàn toàn coi hắn như không khí.
Không thể phủ nhận, Đàm Đài Tuyền quá chói mắt, mọi ánh mắt đều bị nàng hấp dẫn nhưng cảm giác làm phông nền thật sự rất khốn nạn.
Tiêu Nam Phong không ngờ Đàm Đài Tuyền không có ý định thu đồ đệ lại lòi ra một đồ đệ, trong lòng thật sự kinh ngạc nhưng cũng rất phiền muộn, nhíu mày nói: “Đồ đệ ngươi bị thương thì liên quan gì đến ta?”
Rõ ràng hắn vốn chẳng biết Vương Đằng là ai.
Phía sau Tiêu Nam Phong có ba võ giả cấp Chiến Binh thất tinh chính là ba người xuất hiện ở Ung Thành lúc trước. Bọn họ nhận ra Vương Đằng, vội vàng vọt đến bên cạnh Tiêu Nam Phong, ghé tai giải thích mấy câu.
Tiêu Nam Phong nghe vậy, sắc mặt như thường nói: “Việc này ta biết rồi. Tuy hai thuộc hạ của ta có lỗi trước nhưng đồ đệ ngươi cũng không phải không có sai lầm. Với hai thuộc hạ mắc lỗi, ta sẽ xử lý nội bộ. Còn về phần đồ đệ của ngươi, ta cũng không có ý định truy cứu, cứ như vậy đi.”
“Tiên sư ngươi!” Đàm Đài Tuyền trực tiếp chửi bậy: “Nếu không phải thuộc hạ của ngươi hãm hại đồ đệ ta thì sẽ tạo thành hậu quả như vậy sao? Chẳng lẽ đồ đệ ta cứ vô duyên vô cớ bị các ngươi đả thương à?”
Bị Đàm Đài Tuyền nhục mạ trước mặt nhiều thuộc hạ như vậy, Tiêu Nam Phong không nén nổi giận dữ, quát: “Đàm Đài Tuyền, ngươi đừng có quá đáng, thật sự nghĩ Tiêu mỗ sợ ngươi sao?”
“Đến đây, bớt sàm ngôn đi, đánh một trận đã, xem ta đánh ngươi thành tàn phế hay ngươi đánh ta chết.”
Đàm Đài Tuyền nói, cả người biến mất tại chỗ rồi ngay sau đó đã xuất hiện trên đỉnh đầu Tiêu Nam Phong, trong tay không biết sinh ra một thanh trường kiếm từ lúc nào, bộc phát kiếm mang sắc bén, chém về phía Tiêu Nam Phong.
“Bà điên này!”