Chương 335: Diêu gia muốn hòa giải?
Đó chính là khi ngươi cho rằng người tài giỏi hơn ngươi đang vui chơi thì lại chợt phát hiện thật ra bọn họ còn nỗ lực hơn cả ngươi. Lúc này, Vương Đằng đang đi dạo trong phòng trọng lực bắt gặp một người quen.
“Bách Lý!”
“Anh Đằng!” Bách Lý Thanh Phong nghe tiếng, quay đầu lại thấy Vương Đằng, bèn ngẩn người kinh ngạc hỏi: “Sao ngươi lại thành ra như vậy?”
“À, cái này là lúc thi hành nhiệm vụ không cẩn thận bị thương ấy mà.” Vương Đằng cúi đầu nhìn băng vải trên người mình, cũng không nói kỹ, chỉ tùy tiện nói một câu cho qua chuyện.
Thật ra vết thương của hắn đã gần khỏi hẳn rồi, thuốc mở chuyên dụng của trường có hiệu quả rất tốt, vết thương đã kết vảy hết, lại dùng tiếp một thời gian không chừng có thể khôi phục bình thường.
Dù sao chỉ là ngoại thương, không phải trọng thương gì.
Mà dù là trọng thương thì dưới tác dụng của một số linh dược cao cấp cũng có thể khôi phục nhanh chóng.
Đây là nguyên nhân vì sao thuật luyện đan áp đảo y học hiện đại.
Với y học bình thường, thương gân động cốt mất trăm ngày, cần thời gian rất dài để dưỡng thương. Mà với luyện đan sư, ăn một viên linh đan đảm bảo ngươi chỉ mất ba đến năm ngày là lại sinh long hoạt hổ ngay.
Hơn nữa có những tổn thương nguyên lực chỉ có thể dùng đan dược chữa trị, y học hiện đại cũng phải bó tay.
Song trí tuệ của nhân loại không thể khinh thường. Y học hiện đại kết hợp với kỹ thuật phù văn và thuật luyện đan cũng đang phát triển nhanh chóng. Không chừng chẳng bao lâu sau sẽ xuất hiện thiết bị chữa bệnh cao cấp vượt thời đại thường thấy trong những bộ điện ảnh khoa học viễn tưởng, đến lúc đó y học tiên tiến đương nhiên cũng sẽ tỏa sáng theo một cách riêng biệt.
“Thế giới bên ngoài quả nhiên là tràn đầy nguy hiểm.” Bách Lý Thanh Phong nghe vậy, ánh mắt nghiêm trọng, cả người đều căng thẳng.
Chung đụng lâu ngày, Vương Đằng cũng hiểu khá rõ người bạn học Bách Lý Thanh Phong này. Thấy dáng vẻ của hắn như vậy là biết ngay hắn đang nghĩ gì, trên trán chảy ra mấy cái sọc đen.
Nhưng nghĩ lại, cẩn thận một chút cũng không phải chuyện xấu. Thế giới bên ngoài thật sự quá nguy hiểm. Còn không phải sao, lần này hắn suýt không về được nữa rồi.
Cho nên làm một dũng giả thận trọng cũng là một lựa chọn tốt.
“Nghe nói anh Đằng đã có thể chấp hành nhiệm vụ, thật khiến người ta hâm mộ.” Bách Lý Thanh Phong nói.
“Vậy ngươi cũng mau thăng cấp võ giả đi, rất nhanh là được đi chấp hành nhiệm vụ rồi.” Vương Đằng đáp.
“Vẫn còn thiếu một chút.” Bách Lý Thanh Phong gật đầu nói.
“Cố lên nhé. Không có việc gì thì ta đi trước, không quấy rầy ngươi tu luyện nữa.” Vương Đằng nói.
“Ừm!”
...
Mà trừ đi dạo ở tòa nhà thực hành kiếm thuộc tính, thi thoảng Vương Đằng còn đến thao trường thả chó... phi, là thả bé quạ đen.
Một quái nhân quấn băng mang theo một con quạ đen béo ú đi dạo trong thao trường, tạo thành một cảnh sắc mỹ miều.
Ngày cuối cùng của kỳ nghỉ.
Buổi sáng, Vương Đằng phát hiện vết thương đã bong vảy, cuối cùng cũng không cần quấn băng nữa.
“Về nhà một chuyến, để cha mẹ bớt lo.”
Vương Đằng ăn chút điểm tâm rồi rời khỏi trường.
Bên ngoài cổng trường, một chiếc xe con màu đen đỗ ở ven đường. Thấy Vương Đằng đi ra, một gã đàn ông đứng cạnh xe nhìn chằm chằm cổng trường lập tức sáng mắt lên, đi vội tới.
“Ngươi là Vương Đằng sao?”
Thấy một người xa lạ đi về phía mình, còn gọi tên mình, Vương Đằng cực kỳ ngạc nhiên, nhíu mày hỏi: “Ngươi là ai? Tìm ta có chuyện gì?”
“Là gia chủ nhà ta tìm ngươi. Đúng rồi, gia chủ nhà ta họ Diêu.” Người đàn ông mặc âu phục đen đáp.
“Họ Diêu.” Vương Đằng nhíu mày.
“Nói vậy chắc ngươi nhận ra rồi. Mời theo ta đi một chuyến.” Người đàn ông đắc ý, cho là Vương Đằng đã bị dọa sợ.
Dù sao với địa vị của gia chủ bọn họ, muốn hẹn gặp một võ giả cấp thấp còn là sinh viên đại học quá là cho hắn thể hiện rồi.
Nhưng…
“Cút!” Vương Đằng lạnh lùng nói.
Cái gì mà gia chủ Diêu gia chứ, tám phần mười chính là cha của Diêu Quân. Với ân oán của hắn và Diêu Quân, bất kể đối phương ôm mục đích gì đến đây, Vương Đằng đều không muốn tiếp chuyện, cũng không muốn dính dáng gì đến đối phương hết.
Vẻ mặt của người đàn ông kia lập tức cứng đờ, khó tin hỏi: “Ngươi có biết mình đang nói gì không?”
“Ta bảo ngươi cút, không hiểu tiếng người à?” Vương Đằng mặt không đổi sắc nói.
“Ngươi có biết gia chủ nhà ta có thân phận gì...”
Gã đàn ông còn chưa dứt lời, Vương Đằng đã trực tiếp vòng qua hắn đi thẳng.
“Đứng lại cho ta!”
Gã đàn ông thẹn quá hóa giận, tay phải túm lấy vai Vương Đằng.
Uỵch!
Nhưng ngay sau đó, người đàn ông chỉ thấy trước mắt tối sầm, trên mặt truyền đến cảm giác đau nhức, sau đó cả người bay ra bên cạnh.
“Sao lại mạnh như vậy?”
Gã đàn ông đập mạnh xuống đất, trong đầu chỉ kịp toát ra suy nghĩ này rồi lập tức hôn mê bất tỉnh.
Người đàn ông trung niên trong chiếc xe đen cuối cùng cũng bị kinh động, bước xuống xe.
Thấy người ngất dưới đất và Vương Đằng đứng bên cạnh, hắn không khỏi nhíu mày, chậm rãi bước tới nói: “Cậu trai trẻ, lệ khí quá nặng không phải chuyện gì hay.”
“Ngươi là gì của Diêu Quân?” Vương Đằng không đáp lời hắn mà hỏi lại.
Gương mặt người đàn ông trung niên toát lên vẻ giận dữ rồi lại cưỡng chế ép xuống, đáp: “Ta là cha của Diêu Quân, Diêu Quan Thành.”
“Lệ khí của Diêu Quân còn nặng hơn ta, quả thật không phải chuyện gì tốt, quay về dạy dỗ lại hắn cho tử tế đi.” Vương Đằng nói.
“Ngươi!” Diêu Quan Thành giận đến nỗi hận không thể tát Vương Đằng chết tươi nhưng hắn không làm được, bèn hít sâu nói: “Ta không so miệng lưỡi với ngươi. Ta tới đây là muốn giảng hòa.”
“Giảng hòa?” Vương Đằng như nghe được chuyện cười lớn lao, cười lạnh nói: “Con trai ngươi muốn giết ta, ngươi còn muốn ta giảng hòa với ngươi?”
“Trên đời này chẳng có thù gì là không bỏ được. Nếu có thì chắc chắn là vì không cho đủ lợi ích mà thôi.” Diêu Quan Thành nói.
“Ha ha.” Vương Đằng cười mỉa mai. Không thể không nói, hắn bị lời của Diêu Quan Thành làm cho mắc ói.
“Nói đi, ngươi muốn thế nào mới bằng lòng giảng hòa với ta? Chỉ cần điều kiện không quá trớn thì ta đều có thể đồng ý.” Diêu Quan Thành nói với vẻ đạo mạo.
“Xin lỗi nhé. Ta không có hứng thú giảng hòa với kẻ muốn giết ta.” Vương Đằng lạnh lùng đáp.