Chương 334: Khoác lác và kiểm kê thu hoạch.
“Làm sao để vô địch?” Đàm Đài Tuyền tự hỏi tự trả lời: “Đầu tiên là phải có tinh khí thần hợp nhất, rèn luyện tư thái vô địch.” “Có tư thái vô địch, ngươi mới có thể vượt qua mọi chông gai, đánh bại vô số thiên kiêu đương thời, trở thành người vô địch chân chính và nhanh chóng được liệt vào hàng ngũ cường giả.”
Vương Đằng nhất thời sinh lòng kính nể.
Hình tượng của vị sư phụ nhặt này trong lòng hắn ngày càng vĩ đại.
“Thế nào, đồ đệ ngu ngốc của ta, có muốn nếm thử con đường vô địch của vi sư không?” Thấy thái độ của hắn, trong lòng Đàm Đài Tuyền không khỏi đắc ý, cười híp mắt hỏi.
“Có! Ta cũng muốn đi thử con đường vô địch này.” Vương Đằng gật đầu nói.
“Tốt lắm, ta xem trọng ngươi.” Đàm Đài Tuyền hài lòng gật đầu nhưng trong lòng thì thở phào nhẹ nhõm: “Nghiêm túc nói linh tinh cũng cần kỹ thuật phết.”
Lúc này, chuông cửa vang lên.
“Chắc là cơm giao đến rồi, ra mở cửa đi.”
“Vâng!” Nghĩ đến linh thực đến rồi, Vương Đằng hăng hái chạy ra mở cửa.
Ngoài cửa vẫn là tên mập từng gặp lần trước.
Theo lời Đàm Đài Tuyền, Vương Đằng biết được tên mập này là một linh trù đại sư, lập tức nở nụ cười hòa nhã thân thiết.
“Xin chào, ngươi đến đưa cơm cho sư phụ ta sao?”
“Ặc… Đúng vậy.” Tên mập ngoài cửa ngây người.
“Đưa ta là được, cảm ơn nhé, linh thực ngươi làm ngon lắm.” Vương Đằng khen.
“Ồ, cảm ơn… Chờ đã, hiệu trưởng là sư phụ ngươi à?” Tên mập phản ứng lại, vẻ mặt đầy khiếp sợ, hoài nghi hỏi.
“Có vấn đề gì sao?” Vương Đằng hỏi.
“À, cũng không có gì. Không ngờ anh bạn đây lại là đồ đệ của hiệu trưởng, đúng là tuổi trẻ tài cao.” Tên mập cảm thán.
“Quá khen quá khen, vị đại ca đây là linh trù đại sư, lại càng giỏi hơn.”
Hai người bắt đầu khen xã giao qua lại, tương kiến lương tài, kỳ phùng địch thủ, bầu không khí cực kỳ hòa hợp.
Cho đến khi cửa nhà đóng lại, tên mập mới phản ứng kịp, sao mình lại đi tán dóc với một kẻ không quen biết nửa ngày vậy trời?
“Tiểu tử ngươi lại có ý đồ gì hả?” Thấy Vương Đằng đứng ở cửa huyên thuyên với tên mập một lúc lâu, Đàm Đài Tuyền không khỏi hoài nghi hỏi.
“Đâu có, ta chỉ là muốn kết giao với hắn, sau này mới có đồ ngon ăn.” Vương Đằng nói.
“Hừ, chỉ cần thực lực của ngươi đủ mạnh, có thứ gì tốt lại không ăn được chứ.” Đàm Đài Tuyền khinh bỉ nói.
“Ăn cơm ăn cơm.”
Vương Đằng cười hề hề, cũng không thèm để ý, xoa tay mở hộp đồ ăn ra, bày đồ ăn lên bàn, mùi thơm nức lập tức xộc vào mũi.
Lần này Đàm Đài Tuyền cho người chuẩn bị hai phần đồ ăn, cũng đủ để bọn họ ăn no.
...
“Ngon quá!”
Mười mấy phút sau, Vương Đằng ngả người lên sofa, thỏa mãn ợ một cái.
“Tiền đồ đâu!” Đài Đài Tuyền trừng mắt, đá hắn một phát: “Ăn xong rồi thì lăn về ổ của ngươi đi. Mấy ngày này đừng chạy lung tung nữa, dưỡng thương cho tốt chờ vào học.”
“Vâng ạ, lăn ngay đây.” Vương Đằng đứng dậy.
“Đúng rồi. Lợi ích nhận được từ quân đoàn Xích Hổ... Thi thể loài Hắc Ám cao cấp ngươi có lấy cũng vô dụng, đưa quân đoàn Hắc Tước nghiên cứu đi. Về phần mỏ nguyên thạch, ngươi cũng ăn không nổi, ta có thể đổi lại những lợi ích khác cho ngươi. Ngươi có muốn gì không?” Đàm Đài Tuyền nói.
Vương Đằng chưa từng nghĩ đến mấy thứ này. Tất cả đều là Đàm Đài Tuyền cướp lại từ miệng cọp của quân đoàn Xích Hổ, thực tế chẳng có chút liên quan gì đến hắn.
Song Đàm Đài Tuyền đã nhắc đến lợi ích, Vương Đằng lại nhớ ra một chuyện.
“Nhà ta chuẩn bị tiến quân đan dược, hành nghiệp binh khí, cần xin giấy phép.” Vương Đằng cười nói.
“Ta tưởng chuyện gì, đến lúc đó ta đi chào hỏi trước là được.” Đàm Đài Tuyền nói.
Vương Đằng vội nói cảm ơn. Đối với Đàm Đài Tuyền thì đây là chuyện nhỏ nhưng với bọn họ thì không dễ dàng chút nào.
Sau khi tạm biệt Đàm Đài Tuyền, Vương Đằng trực tiếp quay về ký túc. Vừa vào đến cửa, một bóng đen đã lao từ trần nhà xuống.
“Á đệch!”
Hắn vội vàng đỡ lấy, chính là bé quạ đen. Nó đã biết bay rồi, không, phải nói là chỉ biết một nửa.
Như đã kể, hành trình đến dị giới lần này, bé quạ đen theo hắn chịu không ít khổ cực. Đặc biệt là lúc vượt ngục chạy trốn, hầu như cả quãng đường nó đều bị khóa trong ba lô, suýt nữa mắc chứng sợ không gian kín, nếu loài chim cũng mắc bệnh này.
Vương Đằng đặt bé quạ đen dưới đất, đút chút thịt tinh thú, sau đó mặc nó loạng choạng đập cánh, va loạn khắp nơi trong phòng.
Hắn đi vào phòng ngủ, nằm trên giường lặng lẽ kiểm kê thu hoạch trong chuyến đi dị giới lần này.
Thu hoạch lớn nhất chính là nâng cao cảnh giới.
Giờ đây, ba hệ nguyên lực Hỏa, Kim, Thổ của hắn đều đã thăng đến cấp Chiến Binh tứ tinh, về thực lực chỉnh thể không kém cấp Chiến Binh ngũ tinh là bao.
Mặt khác, nguyên lực Hắc Ám và nguyên lực hệ Phong cũng thăng tới cấp Chiến Binh tam tinh, hơn nữa còn thăng liên tiếp hai cấp, từ nhất tinh tới tam tinh. Mà hai loại nguyên lực này đều khá hiếm thấy, thăng cấp cũng không dễ dàng, có thể thăng hai cấp liên tục đã là may mắn lắm rồi.
Ngoài ra, Vương Đằng còn nhận được ba loại chiến kỹ phong nặc, cuồng bạo và hoặc tâm.
Phong nặc thuộc loại chiến kỹ ẩn nấp, cuồng bạo thuộc loại chiến kỹ chúc phúc, còn hoặc tâm là chiến kỹ phụ trợ. Ưu thế và đặc điểm của các loại đều là chiến kỹ hiếm có, người khác muốn có một loại cũng không có cửa, Vương Đằng lại đồng thời nhận được cả ba.
Chỉ có thể nói hệ thống papa trâu bò.
Đồng thời thuộc tính tinh thần của hắn cũng tăng lên rất nhiều, tiến gần đến linh cảnh phân nửa, khiến niệm lực tinh thần của hắn trở nên mạnh mẽ hơn gấp nhiều lần, bằng không trước đó cũng chưa chắc đã giết được loài Hắc Ám cao cấp.
Bên trên đều là thu hoạch về mặt thực lực bản thân, ngoài ra còn có thù lao mà tộc Ải Nhân đưa tặng, cùng với tình hữu nghị của họ. Tóm lại, thu hoạch lần này quả thật không ít.
Quãng thời gian sau đó, Vương Đằng sống rất phật hệ, chủ yếu vẫn là dưỡng thương, rảnh rỗi bèn đi tòa nhà thực hành nhặt thuộc tính.
Tuy là ngày nghỉ nhưng có mấy học sinh vẫn không về nhà, ở lại trường liều mạng khổ tu.
Trên thế gian này, chuyện khiến người ta tuyệt vọng nhất là gì?