Chương 336: Con ta có tư chất chiến tướng
Dứt lời cũng không cho Diêu Quan Thành cơ hội nói tiếp, trực tiếp lướt qua hắn tiếp tục đi thẳng. “Ngươi có biết từ chối ý tốt của ta sẽ có hậu quả gì không?” Diêu Quan Thành nét mặt khó coi, đứng phía sau hắn quát lên.
Vương Đằng dừng bước.
Diêu Quan Thành cho là hắn sợ, khóe miệng không khỏi nhếch lên thành nụ cười khinh miệt.
“Ngươi đang uy hiếp ta à?” Vương Đằng chợt bật cười: “Trước khi động đến ta thì ngươi nên suy nghĩ cho kỹ, Diêu gia các ngươi có thể gánh vác được hậu quả hay không.”
Diêu Quan Thành nhìn theo bóng dáng Vương Đằng rời đi, nét mặt âm trầm, trong lòng vừa ngạc nhiên lại nghi ngờ: “Lẽ nào tiểu tử này có phông bạt gì ta chưa biết sao?”
Trên đường về, Vương Đằng còn nghĩ đến chuyện Diêu gia.
Chắc chắn Diêu Quan Thành không thật sự muốn giảng hòa với hắn. Thái độ khinh thường mà Diêu Quan Thành để lộ ra vốn không xem hắn ra gì, hẳn là gặp phải chuyện gì cho nên mới lựa chọn hòa giải.
Song có một điểm có thể khẳng định, đó là Diêu Quan Thành không biết Đàm Đài Tuyền là sư phụ hắn. Nếu không có cho lão ta thêm một trăm lá gan cũng không dám uy hiếp hắn.
Rõ ràng quân đoàn Xích Hổ đã phong tỏa triệt để tin tức ngày hôm đó, người ngoài không hề biết khi ấy đã xảy ra chuyện gì.
Tiêu Nam Phong đường đường là quân chủ của một quân đoàn, mất hết mặt mũi như vậy cũng không phải chuyện vinh quang gì, sao có thể cho người ngoài biết được.
Vậy áp lực của Diêu Quan Thành hẳn là đến từ nội bộ võ quán Cực Tinh.
“Cho nên chỉ cần ta đồng ý giảng hòa, nội bộ võ quán sẽ không tiện đến làm phiền hắn nữa. Tên Diêu Quan Thành này thật đúng là khéo tính toán.” Vương Đằng cười nhạt.
“Thế mà bên quân đoàn Xích Hổ lại không gây phiền phức gì cho Diêu Quân sao?”
Hắn thầm nghi ngờ. Theo lý thuyết, Diêu Quân là kẻ đầu sỏ gây ra một loạt sự việc, quân đoàn Xích Hổ không nên tha cho hắn mới phải.
Song hắn cũng không hiểu được suy nghĩ của mấy người lãnh đạo, có lẽ chính bọn họ cũng không nhớ nổi Diêu Quân là ai.
Dù sao với một nhân vật như Tiêu Nam Phong, Diêu Quân chẳng khác gì con kiến. Một người khổng lồ nào có chuyện để tâm đến con kiến hôi nhỏ tí?
Vương Đằng lắc đầu, không nghĩ về chuyện này nữa. Chẳng bao lâu, hắn bèn bắt taxi quay về Lộc viên.
“Mẹ, con về rồi.” Vương Đằng vừa vào cửa bèn gọi to.
“Con trai đã về rồi à.” Lý Tú Mai mắt sáng lên, bước ra từ phòng khách.
“Vâng, con vừa hoàn thành nhiệm vụ nên trở về thăm cha mẹ một lát, sau đó lại phải quay lại trường rồi.” Vương Đằng nói.
“Vậy buổi trưa làm cơm ngon cho ngươi ăn rồi buổi tối về trường.” Lý Tú Mai kéo Vương Đằng đi vào nhà, vui vẻ nói.
“Í, cha con cũng ở nhà ạ?” Vương Đằng thấy Vương Thịnh Quốc trong phòng khách, kinh ngạc hỏi.
Giờ này không phải Vương Thịnh Quốc nên ở công ty sao?
“Ừ, cha về rồi.” Vương Thịnh Quốc gật đầu với hắn.
“Hôm nay cha không đến công ty ạ?” Vương Đằng hỏi.
“Đừng nói nữa. Đám thân thích nhà Đậu Đậu không dám tới Lộc viên gây chuyện, suốt ngày chặn trước cửa công ty cha ngươi, khiến cha ngươi phiền không chịu nổi, chỉ đành ở nhà tránh mấy hôm.” Lý Tú Mai nói.
“Bọn họ dám đến công ty nhà ta gây chuyện sao?” Vương Đằng nhướng mày: “Có chuyện gì xảy ra thế ạ? Sao bọn họ lại to gan như vậy?”
Vương Đằng trở thành võ giả không phải là bí mật gì, không ít người biết chuyện.
Thân thích nhà Đậu Đậu không thể không tra ra hắn là võ giả được, vậy mà vẫn dám tới gây chuyện, chẳng lẽ là có chống lưng gì?
“Không biết họ tìm đâu ra một võ giả cấp Chiến Binh nhị tinh.” Vương Thịnh Quốc bất đắc dĩ nói.
“Cấp Chiến Binh nhị tinh à, để ta đi tìm hắn.” Vương Đằng nói.
“Thôi bỏ đi, chúng ta tạm tránh đầu sóng một thời gian. Ta không tin tên võ giả cấp Chiến Binh nhị tinh kia có thể tùy tiện để bọn họ sai khiến mỗi ngày. Bọn họ chắc chắn phải bỏ ra một số tiền rất lớn, lâu dài họ mời không nổi đâu.” Vương Thịnh Quốc lo Vương Đằng không phải đối thủ của người ta, nói.
“Đúng vậy. Chúng ta không cứng chọi cứng với hắn. Ngươi còn trẻ, sau này nhất định sẽ lợi hại hơn tên võ giả cấp Chiến Binh nhị tinh kia nhiều.” Lý Tú Mai sợ Vương Đằng chịu đả kích bèn an ủi.
Hai người còn chưa biết thực lực Vương Đằng đã đến trình độ nào, hoàn toàn là lo lắng mù quáng.
“Cha, mẹ, con đã là võ giả cấp Chiến Binh tứ tinh rồi.” Vương Đằng dở khóc dở cười nói.
“Cái gì?” Hai người tròn mắt, nghi ngờ mình nghe nhầm.
“Ta nói, ta đã là võ giả cấp Chiến Binh tứ tinh rồi.” Vương Đằng bất đắc dĩ lặp lại lần nữa.
“Cấp Chiến Binh tứ tinh!” Vương Thịnh Quốc vẫn cảm thấy khó tin, hoài nghi nói: “Con trai, không phải ngươi đang đùa ta chứ?”
“Đúng vậy, ngươi đừng dỗ cho mẹ vui.” Lý Tú Mai nói.
“Con lừa hai người làm gì? Không tin con mang hai người đến võ quán Cực Tinh, kiểm tra tại hiện trường luôn cho hai người xem.” Vương Đằng nói.
“Không cần đâu. Bọn ta tin ngươi mà.” Vương Thịnh Quốc và Lý Tú Mai nhìn nhau, cảm thán nói: “Chỉ là bọn ta cứ thấy như mơ vậy. Ngươi nói xem ngươi mới thành võ giả bao lâu, sao đã lên cấp Chiến Binh tứ tinh rồi. Ta nghe nói võ giả thăng cấp khó lắm mà?”
“Hì hì, con trai của cha mẹ là thiên tài mà.” Vương Đằng cười nói.
Vương Thịnh Quốc cười to nó: “Đúng đúng! Con ta có tư chất chiến tướng đấy.”
“Xem ngươi vui chưa kìa, còn chiến tướng nữa chứ. Đó là chuyện tùy tiện làm được sao, ta thấy ngươi đắc ý quá rồi.” Lý Tú Mai cũng rất vui nhưng vẫn đẩy Vương Thịnh Quốc môt cái, nói.
“Được rồi được rồi, ta biết rồi. Chẳng phải ta vui quá hay sao.” Vương Thịnh Quốc nói.
“Cha mẹ, Đậu Đậu đâu rồi? Sao không thấy nàng đâu?” Vương Đằng nhìn xung quanh, hoài nghi hỏi.
“Ta dặn chị Trần đưa nàng ra tiểu khu chơi rồi.” Lý Tú Mai nói.
Vương Đằng gật đầu, nói với Vương Thịnh Quốc: “Cha, giờ chúng ta đến công ty đi, giải quyết việc này luôn.”
“Được, ta đi ngay.”
Vương Thịnh Quốc hào hứng mặc quần áo xong xuôi, ra ngoài cùng Vương Đằng.
Hai người trực tiếp lái xe đến công ty.
...
“Vương tổng!”
“Vương thiếu!”
Trần Nhị Cẩu thuộc bộ phận an ninh của công ty đang mang người đứng gác ở cửa, thấy hai người đến lập tức sáng mắt lên.
“Ây, Nhị Cẩu!” Vương Đằng vẫn còn chút ấn tượng với Trần Nhị Cẩu, chủ yếu là cái tên quá trâu bò.