Chương 339: Chẳng lẽ mối tình còn chưa bắt đầu của ta cứ kết thúc như vậy sao? (3)
Song thiên phú của Lâm Sơ Hạ thật sự không kém, tự mò mẫm mà cũng có thể luyện được khá giống, không bị luyện sai, người bình thường khó mà làm được. “Anh rể ơi, bao giờ ngươi lại đưa ta ra ngoài chơi vậy?” Lâm Sơ Hạ hỏi.
“Lần sau nhé, lần sau rảnh rỗi chắc chắn sẽ đưa ngươi ra ngoài.” Vương Đằng cười nói.
“A, lại lần sau à.” Lâm Sơ Hạ tỏ vẻ thất vọng.
“Lần sau nhất định sẽ đưa ngươi ra ngoài mà, ta hứa đấy.” Vương Đằng thò hai ngón tay chọt lên trán nàng, nói.
“Ấy, đừng chọt trán ta.” Lâm Sơ Hạ lắc đầu, lại gật đầu nói: “Được rồi, ngươi đừng có lừa ta đó.”
“Ai nói dối là cún con.” Vương Đằng cười nói.
“Đúng, là cún con.”
...
Vương Đằng ngồi ở nhà Lâm Sơ Hàm hơn hai tiếng. Đến hơn bốn giờ chiều, Lâm Sơ Hàm và Vương Đằng chuẩn bị quay về trường học.
“Ta đưa ngươi đi.” Vương Đằng nói.
Lâm Sơ Hàm vén tóc mai, không từ chối mà gật đầu.
Hai người tạm biệt mẹ Lâm và Lâm Sơ Hạ, đi ra đầu đường lái xe về phía trường đại học.
Thành phố đại học Đông Hải.
Một chiếc xe thể thao lái vào đại học Đông hải, dưới ánh mắt dõi theo của rất nhiều sinh viên, chậm rãi dừng dưới lầu ký túc xá sinh viên.
“Ấy xe thể thao kìa, ai vậy nhỉ?”
“Trước đây chưa từng thấy biển số xe này bao giờ, không phải mấy đại thiếu gia trường mình đâu.”
Sinh viên xung quanh không khỏi bàn tán. Đột nhiên, có người kinh ngạc kêu lên.
“Ôi đệt, nhìn kìa, là Lâm Sơ Hàm!”
“Lâm Sơ Hàm? Lâm Sơ Hàm nào?”
“Còn ai vào đây nữa? Trường ta chỉ có một Lâm Sơ Hàm chứ mấy.”
...
Bên cạnh xe, Lâm Sơ Hàm bước xuống, phát hiện rất nhiều ánh mắt đều hướng về phía này, tụ lại trên người mình, trong lòng hơi bất đắc dĩ.
Nhưng đây chẳng phải kết quả nàng muốn sao!
“Xem ra nhân khí của ngươi ở đại học Đông Hải cũng cao nhỉ.” Vương Đằng đỗ xe lại rồi đi xuống, cười ha hả nói.
“Đương nhiên rồi, người xuất sắc như ta đi đến đâu cũng là tâm điểm được mọi người chú ý.” Lâm Sơ Hàm hất tóc nói.
“Kiêu ngạo ghê.” Vương Đằng trêu ghẹo nói.
“...” Lâm Sơ Hàm chợt phát hiện hình như mình đã bị Vương Đằng ảnh hưởng, lời nói cũng không được đứng đắn nữa, vội hắng giọng đáp: “Ngươi chờ ở đây một lát, ta bỏ vali vào ký túc xá rồi xuống mời ngươi ăn bữa cơm.”
“Được, đi đi.” Vương Đằng gật đầu.
Lâm Sơ Hàm mang vali lên tầng trên kỹ túc, để Vương Đằng đứng tại chỗ chờ.
Mà sinh viên xung quanh thấy cảnh tượng này cũng lập tức bùng nổ.
“Á đù, nam sinh này là ai thế? Lâm Sơ Hàm đi từ trên xe hắn xuống, còn hòa nhã với hắn như vậy.”
“Thôi xong, nữ thần băng giá của ta bị người ta hòa tan rồi.”
“Á á á, tình yêu còn chưa chớm nở của ta cứ kết thúc như vậy sao?”
“Nghe thấy không? Tiếng trái tim ta tan vỡ đấy.”
...
Rất nhiều người đều đang suy đoán thân phận của Vương Đằng.
Vừa nhập học, Vương Sơ Hàm dựa vào dung mạo, khí chất xuất chúng và thành tích học tập ưu tú thu được nhân khí cực cao.
Rất nhiều nam sinh tôn vinh nàng là nữ thần mới của đại học Đông Hải, đặt ngang hàng với các nữ thần đã có, bất phân hơn kém.
Khai giảng được một tháng, đã có không ít nam sinh tự cho là xuất sắc tỏ tình với Lâm Sơ Hàm. Nhưng trước giờ Lâm Sơ Hàm không nể nang bất kỳ ai, tất cả đều lạnh lùng từ chối.
Cứ như vậy, nhân khí của Lâm Sơ Hàm lại càng ngày càng cao.
Nhưng giờ đây, Lâm Sơ Hàm ngồi xe một nam sinh đến trường học, thái độ đối với hắn cũng khiến người ta phải suy ngẫm, dường như tim đã có chủ.
Nam sinh đại học Đông Hải bày tỏ có đánh chết cũng không thể chấp nhận nổi.
Mười mấy phút sau, Lâm Sơ Hàm đi xuống ký túc xá.
Đi cùng nàng còn có hai nữ sinh khác. Ba người vừa nói vừa cười, thoạt nhìn có vẻ rất thân thiết.
“Nếu ngươi không đi xuống, nam sinh xung quanh sẽ ăn tươi nuốt sống ta mất.” Vương Đằng cười nói.
“Sao ngươi phải sợ bọn họ?” Lâm Sơ Hàm mỉm cười, hỏi ngược lại.
“Cũng không phải sợ. Theo phán đoán của ta, sinh viên khoa võ trường các ngươi chưa chắc đã có mấy người là đối thủ của ta nhưng như vậy không có nghĩa là ta muốn trở thành động vật bị vây xem đâu nhé.” Vương Đằng tùy ý nói.
Lâm Sơ Hàm còn chưa lên tiếng, một nữ sinh dáng vẻ bình thường bên cạnh nàng chợt nói: “Sơ Hàm, cậu bạn này của ngươi khẩu khí lớn thật đấy.”
“Đừng để ý đến hắn, tên này có bao giờ biết giữ miệng đâu.” Lâm Sơ Hàm nói: “Nhưng hắn cũng không có ý gì xấu, các ngươi đừng để trong lòng.”
“Nếu không phải bạn của ngươi thì chắc ta phải nói cho rõ ràng.” Nữ sinh dáng vẻ bình thường nói.
Vương Đằng nghe vậy chỉ mỉm cười, không nói gì thêm.
“Lại nói, đây là lần đầu tiên thấy ngươi nói giúp cho một nam sinh như vậy, sao không giới thiệu một chút?” Nữ sinh dáng dấp bình thường lại nói.
Một nữ sinh khác đi cùng Lâm Sơ Hàm trông rất xinh đẹp đáng yêu, để tóc xoăn, gương mặt phúng phính như trẻ con, nhan sắc cũng không kém Lâm Sơ Hàm bao nhiêu, song khí chất của hai người rất khác biệt, là hai kiểu mỹ nữ hoàn toàn bất đồng.
Lúc này nàng cũng phụ họa theo: “Đúng vậy, anh giai đẹp trai như vậy, mau giới thiệu cho bọn ta với nào.”
“Ê, Điền Tiếu Tiếu, giá của ngươi rơi đầy đất rồi kìa.” Nữ sinh dáng dấp phổ thông bất đắc dĩ kêu lên.
“Có sao đâu nhỉ, anh giai đẹp trai như vậy, nói gì cũng có thể tha thứ được.” Điền Tiếu Tiếu nói.
Nữ sinh kia lập tức giơ tay đỡ trán, tỏ vẻ mình hoàn toàn bị đánh bại rồi.
Vương Đằng bật cười ha hả.
Lâm Sơ Hàm bất đắc dĩ lắc đầu nói: “Giới thiệu một chút, vị này là bạn cùng bàn cấp ba của ta, Vương Đằng, hiện tại đang theo học ở trường quân sự Hoàng Hải, cũng là sinh viên khoa võ.”
“Uây, bạn cùng bàn cấp ba kìa chùi ui.” Điền Tiếu Tiếu lập tức kêu lên, dường như phát hiện ra chuyện gì ghê gớm lắm, sau đó hâm mộ nói: “Tại sao hồi cấp ba ta không có một anh giai đẹp trai như vậy ngồi cùng bàn chứ?”
“Đồ mê giai.” Nữ sinh dáng dấp bình thường tỏ vẻ khinh bỉ và ghét bỏ nhưng ánh mắt nhìn Vương Đằng đã có phần ngạc nhiên: “Hóa ra ngươi là sinh viên trường quân sự Hoàng Hải, thảo nào khẩu khí lớn như vậy. Nhưng sinh viên khoa võ của đại học Đông Hải chúng ta cũng không phải loại ăn không ngồi rồi đâu.”