Chương 340: Anh giai đẹp trai như vậy, nói gì cũng có thể tha thứ được
“Đúng đúng, sinh viên khoa võ Đông Hải rất trâu bò luôn.” Vương Đằng cũng không thanh minh gì, chỉ gật đầu nói. “Hừ.” Nữ sinh dáng dấp bình thường hữ một tiếng.
“Hai vị này là bạn cùng phòng của ta. Nàng tên Từ Uyển Đồng, cô nàng mê trai bên cạnh là Điền Tiếu Tiếu.” Lâm Sơ Hàm nói.
“Đáng ghét, người ta mới không mê trai đâu nhé.” Điền Tiếu Tiếu trừng mắt nói.
“Không phải ngươi mê trai thì ai mê trai? Vừa thấy anh đẹp giai là chôn chân bất động luôn.” Từ Uyển Đồng không chút khách khí phản pháo.
“Nào có, không phải với anh giai nào ta cũng vậy đâu.” Điền Tiếu Tiếu cãi lại.
“Ha ha, đó là do bọn họ còn chưa đủ đẹp trai chứ gì.” Từ Uyển Đồng trừng mắt nhìn nàng.
Thấy hai người lại chuẩn bị nói kháy nhau, Lâm Sơ Hàm bất đắc dĩ lắc đầu nói: “Các nàng bình thường vẫn vậy đó, quen là ổn thôi.”
“Không sao, như vậy cũng rất náo nhiệt.” Vương Đằng bật cười.
Song hai người bạn cùng phòng của Lâm Sơ Hàm cũng không khó chung đụng. Có thể nhìn ra được, tuy hai người đều có chút tật xấu nhưng cũng không thành vấn đề.
“Náo nhiệt quá, ngày nào cũng ầm ĩ.” Lâm Sơ Hàm nói vậy nhưng nàng chợt nhớ ra điều gì, lại không khỏi mỉm cười.
“Sơ Hàm, Sơ Hàm, ngươi mau phân xử giúp ta, Từ Uyển Đồng bắt nạt người ta.” Điền Tiếu Tiếu chạy tới kéo tay Lâm Sơ Hàm ra sức lay lay.
“Được rồi được rồi, các ngươi còn định ăn cơm không hả?” Lâm Sơ Hàm nói.
“Ăn!”
Điền Tiếu Tiếu và Từ Uyển Đồng lập tức ném vụ cãi cọ ra sau đầu, đồng thanh đáp.
“Khó được lúc ngươi mời khác, sao chúng ta có thể bỏ qua được.” Từ Uyển Đồng càu nhàu.
“Đi mau.” Lâm Sơ Hàm nói.
Lâm Sơ Hàm đi ra trước, Từ Uyển Đồng và Điền Tiếu Tiếu vội vã đuổi theo sau.
Những nam sinh xung quanh thấy Vương Đằng và ba nữ sinh rời đi, lại một tràng tiếng rên rỉ tuyệt vọng.
Nữ sinh trong học viện võ đạo vốn không có mấy, dạng mỹ nữ như Lâm Sơ Hàm và Điền Tiếu Tiếu lại càng hiếm như lông phượng sừng lân. Nam sinh trong trường họ còn chưa có loại đãi ngộ này, kết quả một nam sinh không biết từ đâu chui ra đồng thời hẹn được cả hai nàng đi, có để cho người khác sống nữa không hả?
Thói đời sao mà tàn khốc quá.
...
Đám Lâm Sơ Hàm không đến nhà hàng xa xỉ gì mà lựa chọn một cửa hàng bên ngoài trường có điều kiện khá ổn, giá cả cũng tương đối phải chăng.
Chọn món xong, mấy người vừa chuyện phiếm vừa ngồi đợi.
Chủ yếu là nói về tình hình gần đây của trường học. Từ Uyển Đồng và Điền Tiếu Tiếu rất tò mò về trường quân sự Hoàng Hải, hết hỏi đông lại hỏi tây, chủ đề thay đổi không ngừng.
Thi thoảng Vương Đằng lại chuyển chủ đề lên người Lâm Sơ Hàm, nói gần nói xa, chỉ một lát đã moi được những chuyện mà nàng trải qua ở trường học.
“Cuộc sống đại học của ngươi hình như còn phong phú hơn cả ta ấy chứ.” Vương Đằng nhìn Lâm Sơ Hàm, không khỏi cảm thán.
“Sao nào, nghe ngươi nói thì có vẻ cuộc sống đại học cũng phong phú lắm nhỉ?” Lâm Sơ Hàm nheo mắt lại, toát ra quang mang nguy hiểm.
“Ha ha ha, ngươi đừng suy nghĩ nhiều.” Vương Đằng cười khan nói.
Lâm Sơ Hàm nhìn chằm chằm hắn vài giây, đột nhiên nói: “Bao giờ rảnh rỗi thì đưa ta đến trường các ngươi tham quan?”
“Ế?” Vương Đằng lập tức giật mình, tự luyến nghĩ thầm: “Dù sao bản thân mình cũng là nhân vật phong vân, ở trường còn rất được nữ sinh hoan nghênh. Ngộ nhỡ bị Lâm Sơ Hàm thấy được, đổ nguyên bình dấm thì làm sao bây giờ?”
“Không được à?” Lâm Sơ Hàm hỏi.
“Không phải. Chỉ là người ngoài muốn vào trường ta thì phải xin phép trước.” Vương Đằng nói.
“Vậy ngươi đi xin đi.” Lâm Sơ Hàm nói.
Dường như hạ quyết tâm trọng đại nào đó, Vương Đằng gật đầu nói: “Được rồi. Chừng nào ngươi muốn tới thì nói trước một tiếng để ta đi xin.”
Lúc này gương mặt Lâm Sơ Hàm mới lộ ra vẻ hài lòng.
Ăn xong cơm tối, Vương Đằng tiễn Lâm Sơ Hàm về ký túc xá.
“Cũng muộn rồi, ta phải về trường đây.” Vương Đằng mở cửa xe, nói với Lâm Sơ Hàm.
“Ừ.” Lâm Sơ Hàm khẽ gật đầu nói: “Hôm nay cảm ơn ngươi đã đi cùng ta.”
“Không cần cảm ơn ta.” Vương Đằng khoát tay nói: “Đi nhé.”
Sau đó ngồi lên xe, phóng vụt đi.
“Không cần cảm ơn ta… Uây, anh Vương Đằng đúng là đẹp trai ghê.” Điền Tiếu Tiếu đưa tay ôm ngực, say mê nói.
“Đi thôi, mê giai.” Lâm Sơ Hàm không nhịn được gõ đầu nàng.
Đúng là, bầu không khí bị phá hỏng cả rồi.
Ba người đi vào ký túc xá, giọng nói mơ hồ truyền ra từ bên trong.
“Sơ Hàm, Sơ Hàm, ngươi thích anh giai Vương Đằng đúng không?”
“Nào… nào có.”
“Vậy buổi tối ta nhắn tin với hắn, vừa nãy mới kết bạn wechat xong.”
“...”
Khi Vương Đằng quay về trường học đã là hơn tám giờ.
Hắn bèn lái cả xe vào trường.
Dù sao ở thành phố lớn như Đông Hải, bình thường ra ngoài không có xe thật sự rất bất tiện.
Trong trường học có bãi đỗ xe riêng, có thể cung cấp chỗ gửi xe cho giảng viên và sinh viên.
Về phương diện này không thể không nhắc đến sự khác biệt giữa sinh viên khoa võ và sinh viên khoa văn.
Trường học không cho phép sinh viên khoa văn lái xe đến trường, tiến thành giảng dạy khép kín hoàn toàn nhưng sinh viên khoa võ lại không có quy định này.
Cũng không phải đãi ngộ đặc thù gì, chỉ là thân phận của sinh viên khoa võ đã định sẵn là bất đồng, không thể cái gì cũng tuân theo quy tắc.
Sinh viên khoa võ trong trường đều phải ra ngoài làm nhiệm vụ, rất nhiều nhiệm vụ ngay gần Đông Hải nhung toàn là rừng sâu núi thẳm, không có tài xế nào muốn đến những nơi như vậy cả, có cho nhiều tiền hơn cũng chẳng ích gì.
Dù sao thời đại võ đạo, dưới sự bồi dưỡng của nguyên lực, rất nhiều động thực vật xảy ra biến dị, tồn tại mức độ nguy hiểm nhất định.
Nếu không có xe thì chỉ còn cách bắt xe đến những nơi đó, xui xẻo có khi còn phải đợi nửa ngày, rất lãng phí thời gian.
Cho nên có xe là rất cần thiết.
Trường học cũng biết điều này cho nên không hề cấm đoán.
Rất nhiều sinh viên khoa võ đều có xe riêng.
Đương nhiên bọn họ cũng không thiếu chút tiền mua xe.
Thậm chí có vài người còn sẵn hẳn mấy chiếc, luân phiên thay đổi. Dù sao xác suất hỏng hóc khi ra ngoài cũng rất cao, thi thoảng lại hỏng mất một chiếc.
Những điều này đều là Vương Đằng nghe được từ chỗ các đàn anh đàn chị trong câu lạc bộ võ đạo.