Chương 341: Ai mà không phải thiên tài
Hắn đang suy nghĩ có nên mua thêm mấy chiếc dự bị không, tốt nhất là loại nào bền chút. Khi các học sinh tục tục trở về trường học, ngôi trường cũng trở nên dồi dào sinh khí. Rất nhiều kiến trúc đều sáng đèn, không lạnh lẽo như mấy hôm trước nữa.
Hôm sau cả trường lại đi học như bình thường.
Vương Đằng phát hiện, qua một kỳ nghỉ, rất nhiều tân sinh viên đều trở thành võ giả.
Đúng vậy, là võ giả.
Có lẽ vì vừa đột phá, những sinh viên kia còn chưa biết cách khống chế nguyên lực, nguyên lực mơ hồi tràn ra ngoài cơ thể.
Với thực lực của Vương Đằng có thể nhận thấy rất dễ dàng.
Thật ra cũng không lạ, thi được vào trường quân sự Hoàng Hải, thiên phú đều không yếu.
Hơn nhiều rất nhiều người đều đi lên từ Võ Đồ cấp cao, cách Võ Giả chỉ là một ranh giới mỏng manh. Vào trường tích lũy đủ học phần mua tài nguyên tu luyện, rất nhanh sẽ thăng cấp Võ Giả.
Bước vào đại học, không chỉ Vương Đằng đang tiến bộ mà mọi người ai nấy cũng không nhàn rỗi, đều cố gắng tiến lên.
Nhất là kỳ này xuất hiện một kẻ dị loại như Vương Đằng, rất nhiều sinh viên tự nhân là thiên chi kiêu tử đều bứt rứt trong lòng, tự lây Vương Đằng làm mục tiêu âm thầm đuổi theo.
Mấy người ở ký túc của Hầu Bình Lượng cũng thuận lợi thăng cấp võ giả, không lọt một ai.
Bách Lý Thanh Phong cũng nằm trong nhóm này. Xem ra hai ngày trước hắn nói còn thiếu chút nữa thật sự là chỉ thiếu một chút. Không biết là bị Vương Đằng kích thích hay là bản thân đã chuẩn bị thăng cấp võ giả.
Song cũng có một bộ phận sinh viên còn chưa thăng cấp. Tư chất và thực lực của mọi người có sự khác biệt, không thể tất cả đều cùng thăng cấp được
Trước khi vào lớp, đám bạn cùng lớp xúm lại nhiệt tình buôn chuyện, gương mặt tươi cười rạng rỡ, người thì hưng phấn, người thì vui mừng, còn có người… hơi khoa trương.
“Vương Đằng này, ta đã thăng cấp Võ Giả rồi. Chờ ta tu luyện nguyên lực chiến kỹ rồi đánh với ta một trận nhé.” Một nam sinh đi thẳng tới trước mặt Vương Đằng, cười nói.
Xung quanh lập tức im lìm, bầu không khí trở nên quái dị.
“Đệt, Trần Dương khiêu chiến Vương Đằng kìa?”
“Hắn thật là... Ta cũng không biết nên nói gì cho phải nữa. Ai cho hắn dũng khí thế?”
“Cũng không thể nói vậy được. Chúng ta đều khen Vương Đằng như thần, hắn chưa chắc đã mạnh đến vậy. Mọi người đều là thiên tài cấp ba từ khắp nơi tụ hội, chẳng ai kém ai. Chuyện Vương Đằng có thể làm được thì chắc gì chúng ta đã không làm được.”
“Thế ngươi đi xem nào.”
“Ta… Thì cứ từ từ đã, Trần Dương lên trước.”
...
Đám sinh viên bàn tán sôi nổi. Rất nhiều người cảm thấy khó tin, tên Trần Dương này tự tin quá hóa dồ à.
Nhưng không ai chê lớn chuyện cả.
Từ khi khai giảng tới nay, Vương Đằng chiến tích huy hoàng, đã trở thành tân nhân vương được quần chúng công nhận. Rất nhiều người đều cảm thấy lợi hại nhưng không phải ai cũng chịu phục.
Ai cũng là thiên tài cả.
Chẳng lẽ Trần Dương không biết chênh lệch giữa hai người sao?
Không, hắn biết chứ.
Nhưng hắn vẫn muốn thử một lần. Thân là võ giả, nếu ngay cả dũng khí khiêu chiến cũng không có thì chẳng cần luyện võ làm gì.
Trăm hay không bằng một thấy, chỉ có chiến đấu thật sự, hắn mới cam tâm được.
Vương Đằng đang nói chuyện với đám Hầu Bình Lượng, nghe tiếng bèn ngẩng đầu, nhìn nam sinh tuấn lãng trước mắt với vẻ hoài nghi: “Ngươi… muốn khiêu chiến ta à?”
“Đúng vậy. Nhưng không phải hiện tại mà là một tháng sau.” Trần Dương nói.
“Dũng khí đáng khen đấy. Nhưng ngươi không phải đối thủ của ta. Bây giờ không phải, sau này cũng không thể nào.” Vương Đằng lắc đầu nói.
Hắn không hề tỏ vẻ khinh thường mà chỉ trần thuật một sự thật.
Tới tận bây giờ, ánh mắt của hắn đều hướng về phía trước. Những tân sinh viên như Trần Dương đã bị bỏ lại quá xa.
Dù hắn quay đầu thì chưa chắc đã nhìn thấy được.
Đó là chênh lệch.
Trần Dương không biết điều đó, dường như vừa chịu nhục nhã, sắc mặt hơi khó coi: “Hừ, ai thắng ai thua, chiến đấu mới biết được.”
“Nếu ngươi khăng khăng muốn đánh, ta có thể cho ngươi một cơ hội. Nhưng mong ngươi đừng có hối hận.” Vương Đằng nói.
“Vương Đằng, ngươi quá tự phụ rồi đấy.” Trần Dương cảm thấy tâm trạng mình sắp bùng nổ đến nơi.
Ngươi nghe thử mà xem hắn nói cái gì.
Gì mà cho ngươi một cơ hội?
Lại còn mong ngươi đừng hối hận?
Mỗi câu nói đều khiến người ta giận sôi, đây là khinh bỉ trắng trợn.
“Ta không tự phụ, chỉ đang nói sự thật với ngươi thôi.” Vương Đằng đáp.
“Ta không nói lời vô ích với ngươi. Một tháng sau gặp ở đấu trường.” Trần Dương bỏ lại một câu, quay người rời đi.
Vương Đằng lắc đầu. Tên Trần Dương này vốn không biết rốt cuộc thực lực của hai người chênh lệch bao nhiêu. Hắn là cấp Chiến Binh tứ tinh có thể chém giết ngũ tinh, mà Trần Dương chỉ vừa thăng lên nhất tinh.
Lấy tốc độ thăng cấp của Vương Đằng, thực lực của hắn không biết sẽ mạnh đến mức nào. Trần Dương nổ lực đạt đến nhị tinh cũng lấy gì đánh với hắn được?
Nhưng Vương Đằng tận tình khuyên nhủ, đối phương lại không nghe vào, còn tưởng Vương Đằng đang vũ nhục hắn.
“Con người ấy mà, đúng là không chịu nghe lời phải.” Vương Đằng thầm thở dài.
“Anh Đằng, ngươi định đánh với hắn thật à?” Hầu Bình Lượng lại gần hỏi.
Ba người Lữ Thư cũng nhìn hắn, trong lòng hơi tò mò.
Đối với người đầu tiên dám khiêu chiến Vương Đằng, bất kể là ngu ngốc hay là dũng khí đáng khen thì bọn họ đều rất khâm phục Trần Dương.
... Ít nhất… Hắn đã làm chuyện mà họ không dám làm.
“Đúng vậy, nếu hắn đã muốn đánh thì đánh một trận là xong. Dù sao cũng không tốn bao nhiêu thời gian.” Vương Đằng bình tĩnh nói.
“Vậy ngươi… Ra tay nhẹ chút. Mọi người đều là bạn cùng lớp.” Hầu Bình Lượng chần chừ một chút rồi nói.
“...” Vương Đằng (=.=|||): “Ta là người không biết nặng nhẹ à?”
“Ngươi có biết nặng nhẹ hay không chúng ta không rõ nhưng giờ cái sở thích đặc biệt khen thưởng cho tài hoa xuất chúng của người khác hầu như toàn trường đều biết.” Tống Thúc Hàng chậm rãi nói.
“...”
Đệt, muốn bôi đen ta hay gì!!!
Chuyện Trần Dương muốn khiêu chiến Vương Đằng được sinh viên trong lớp Chiến Tranh 1 truyền ra, nhanh chóng truyền khắp nội bộ tân sinh viên năm thứ nhất đại học.
Chuyện này chẳng liên quan gì đến Trần Dương, chủ yếu là hiện nay danh tiếng của Vương Đằng thật sự quá lớn.