Chương 342: Trần Dương tái mặt
Liên tục đánh bại những đàn anh đàn chị top 100 của trường, thực lực như vậy không phải người bình thường có thể so được. Giờ hắn không chỉ có danh tiếng mà danh vọng cũng rất cao, không ít người coi hắn là thiên tài.
Vì có sự tồn tại của Vương Đằng, các đàn anh đàn chị khóa trên đều xem trọng tân sinh khóa này hơn hắn. Ít nhất cũng không xem bọn họ là thuần newbie như đối xử với tân sinh trước đây.
Nói thẳng ra, bây giờ chỉ cần Vương Đằng đứng ra giơ cao tay hô lên sẽ có một phần ba số tân sinh viên ủng hộ.
Mà đối với lần khiêu chiến này, rất nhiều người đều cảm thấy Trần Dương không có hi vọng gì, thuần là đến xem chuyện vui hoặc coi hắn là đá dò đường.
Ngươi được thì ngươi lên trước, chúng ta đứng sau cổ vũ cho ngươi.
Đa phần đều ôm suy nghĩ như vậy.
Thật ra tân sinh viên còn chưa có hiểu biết trực quan về top 100 của trường học, đương nhiên cũng do Vương Đằng đã đánh bại nhiều người trong số đó, cho nên vị trí của top 100 trong lòng rất nhiều tân sinh viên bị hạ thấp.
Bọn họ chỉ thấy Vương Đằng rất lợi hại.
Nhưng Vương Đằng cũng chỉ là tân sinh viên. Chuyện hắn có thể làm được thì sao chúng ta lại không làm được?
Nghé con không sợ hổ chính là dạng tâm lý như vậy.
Khi những tin tức này truyền tới tai một số sinh viên năm hai, năm ba đại học, không ít người lắc đầu bật cười.
Người có thể đánh bại top 100 của trường ít nhất cũng phải có chiến lực cấp Chiến Binh tam tinh. Trừ phi Trần Dương có thể thăng cấp Chiến Binh nhị tinh trong vòng một tháng, đồng thời học được một môn chiến kỹ nguyên lực có lực chiến mạnh mẽ, khiến lực chiến của bản thân vượt trên cấp Chiến Binh tam tinh.
Bằng không đây chẳng khác gì trò cười cả.
Trong lúc trà dư tửu hậu, không ít sinh viên đều đang bàn tán về chuyện này nhưng đa số đều nhắc đến Vương Đằng.
“Đã nghe chưa? Có tân sinh viên muốn khiêu chiến Vương Đằng đấy.”
“Tân sinh viên á? Ai thế? Tự tin vậy luôn hả?”
“Không biết nữa. Mặc kệ hắn là ai, chỉ cần biết là tân sinh viên thôi.”
“Chắc Vương Đằng lại chuẩn bị ban thưởng cho tài hoa xuất chúng của người ta rồi, dù sao ngay cả đàn anh năm ba, năm tư cũng chạy không thoát cơ mà.”
...
Trần Dương đi trên sân trường hay ở trong căn tin, lúc nào cũng có thể nghe được những lời bàn tán như vậy, sau đó hắn phát hiện mình hoàn toàn biến thành phông nền.
Đờ mờ phông nền!
Hắn giận tái cả mặt.
Vốn tưởng đây là một cơ hội tốt để thành danh nhưng sự việc phát triển có hơi ngoài dự đoán, căn bản chẳng có ai quan tâm đến hắn, mọi người đều đang thảo luận một tháng sau Vương Đằng sẽ hành hắn thế nào.
“Các ngươi cứ chờ xem, dù sao Trần Dương ta đây cũng dùng thực lực Võ Đồ cực hạn thi đỗ, thêm cả tài nguyên trong nhà và trường học cung cấp, một tháng nay ta không tin mình không đuổi kịp tên Vương Đằng kia.” Trần Dương siết chặt nắm tay, nghiến răng nghiến lợi, trong lòng giận dữ thầm nghĩ.
Vốn còn định ra ngoài đi dạo một lát, Trần Dương bèn quay đầu đi về phía tòa nhà huấn luyện.
Tu luyện tu luyện!
Luyện đến chết!
Chủ đề này cũng không hot được mấy ngày. Mọi người đều bận học, bận tu luyện, ai thèm nhớ đến nữa.
Đặc biệt là những người còn chưa thăng cấp Võ Giả, tất cả đều nỗ lực muốn nhanh chóng bắt kịp, tránh để mình tụt hậu quá nhiều.
Mà tân sinh viên vừa thăng cấp Võ Giả cũng không hề lơi là. Có sự xuất sắc của Vương Đằng ở đó, đương nhiên bọn họ cũng muốn phấn đấu tiến lên, rút ngắn chênh lệch.
...
Thời gian trôi đi, mỗi ngày Vương Đằng đều đi học, nhặt thuộc tính, tan học, nhặt thuộc tính…
Đương nhiên sau khi ngộ tính và thiên phú của hắn tăng lên, tốc độ tu luyện cũng không chậm. Nhặt xong thuộc tính, thời gian rảnh rỗi đều dùng để tu luyện chiến kỹ, các loại chiến kỹ đều được nâng cao một cách ổn định.
Cuộc sống ở nhà trường cũng rất phong phú.
Hôm nay thứ tư có một tiết lý luận, Vương Đằng nhặt thuộc tính xong bèn chạy.
Thứ thuần lý luận chỉ dựa vào nhặt thuộc tính thì Vương Đằng cũng đã nắm khá chắc rồi, tiến độ vượt xa những bạn cùng lớp, không có gì khó khăn cả.
Hắn đã đi ngày càng xa trên con đường học bá không lối về.
Sau đó hắn chạy đến chỗ học viện Đan đỉnh học ké.
Hắn luôn rất hứng thú với thuật luyện đan, phù văn và luyện tạo, nhiều nghề không thiệt thân.
Cho nên bình thường cứ có cơ hội là sẽ đi học ké.
Vì Vương Đằng hay tới học nên giảng viên các môn đều có ấn tượng với hắn, cũng khá quan tâm.
Học sinh có thiên phú võ đạo xuất sắc như vậy, bọn họ cũng không hy vọng Vương Đằng đi sai đường. Kết quả bọn họ phát hiện thiên phú của Vương Đằng ở các môn đều không kém chút nào.
Cho nên lại càng quan tâm hơn.
Dần dà, ngay cả sinh viên chuyên ngành của họ đều không nhìn nổi nữa, rất nhiều người buông lời oán giận.
Này này, bọn ta mới là con của các ngươi.
Vương Đằng là con nhà người khác, đừng có thiên vị hắn như vậy được không?
Giảng viên Sa Trúc Tu của học viện Đan đỉnh đứng trên bục giảng nói: “Các ngươi đã học nhận biết linh dược được một thời gian rồi. Tiết này chúng ta làm trắc nghiệm. Lớp trưởng lên đây, phát đề thi cho các bạn.”
“Á, thầy thật quá đáng, tự nhiên đánh úp vậy.”
“Còn chưa ôn gì làm sao thi?”
“Đúng vậy. Thầy Sa gian ghê, không chịu báo trước gì hết.”
...
Sinh viên bên dưới lập tức kêu la oai oái.
Lớp trưởng lớp Đan Đỉnh 1 đau khổ đứng lên, đi đến bục giảng cầm đề thi phát cho mọi người. Vốn tưởng làm lớp trưởng là chuyện tốt, ai ngờ không phải vậy. Chuyện gì thầy cũng gọi lớp trưởng, rõ ràng coi hắn như cu li.
“Nhận biết linh dược chủ yếu là nắm chắc cơ bản, luyện công mười năm luyện đan một giờ. Chẳng lẽ khi các ngươi luyện đan cũng phải cho các ngươi thời gian ôn tập à?” Sa Trúc Tu nói.
“Thầy cũng vừa nói luyện công mười năm còn gì. Bọn ta mới học được bao lâu đâu, linh dược trong sách nhiều như vậy, dày như cuốn từ điển ấy, sao mà nhớ hết được.” Đám sinh viên không ngừng kêu khổ.
“Cho nên mới phải cố gắng đấy.” Sa Trúc Tu cổ vũ họ, lại nói: “Yên tâm, hôm nay chỉ là bài trắc nghiệm nhỏ, xem trình độ nắm vững của các ngươi đến đâu, sau đó ta mới có kế hoạch dạy cho các ngươi.”