Chương 346: Sắt Hắc Sa bách đoạn
Trong lòng Hùng Bá lóe lên đủ loại suy nghĩ, sau đó ánh mắt chuyển hướng qua các sinh viên khác, không thể vì một Vương Đằng mà bỏ qua những sinh viên khác được. Các sinh viên trong lớp luyện tạo vẫn còn không ít hạt giống tốt.
Cheng cheng cheng!
Keng keng keng!
Đây là lần đầu tiên Vương Đằng rèn. Mới đầu tốc độ cũng không nhanh, đơn thuần để quen tay là chính. Về sau, tốc độ dần dần nhanh hơn, bùa sắt trong tay hắn không ngừng vung lên, chỉ còn lại tàn ảnh, nhanh đến mức khiến người ta không thấy rõ.
Sinh viên bốn phía không khỏi nhìn về phía Vương Đằng.
Tần suất âm thanh này thật sự quá nhanh. Nổi bật như vậy, muốn khiến người ta không nhận ra cũng khó.
“Nhìn kìa!”
Lúc nhìn thấy tình hình bên phía Vương Đằng, các sinh viên đều kinh ngạc ngây người.
“Tốc độ tay này là solo lâu quá hay gì?”
Tất cả mọi người há hốc miệng, quên cả khép lại, trong lòng đủ loại oán thầm.
Hùng Bá cũng mấp máy môi, đột nhiên có chút hâm mộ, tốc độ tay này cũng chỉ có lúc hắn còn trẻ mới có được.
“Tuổi trẻ thật tốt!”
....
Một tiếng rưỡi sau, cuối cùng Vương Đằng cũng hoàn thành phần rèn. Nhìn sắt Hắc Sa trước mặt toàn thân đen nhánh phát sáng, hài lòng gật đầu.
Hắn không lên tiếng, chỉ giơ tay lên.
Hùng Bá thấy hắn đã ngừng rèn từ lâu, thấy hắn giơ tay bèn đi qua.
Không để ý nhiệt độ phía trên, cầm lấy quan sát.
Vẻ kinh ngạc trong mắt Hùng Bá càng rõ ràng hơn.
“Đây là.... bách đoạn!”
Hùng Bá hoài nghi có phải mình nhìn lầm hay không, lập tức lật qua lật lại nhìn hai lần, không bỏ qua bất cứ góc độ nào.
Thậm chí còn dùng nguyên lực thẩm thấu vào trong kim loại, cuối cùng xác định quả nhiên đây là sắt Hắc Sa bách đoạn.
Cái gọi là bách đoạn, chính là rèn nguyên vật liệu hơn trăm lần. Số lần rèn càng nhiều, tạp chất bên trong kim loại sẽ càng ít. Trên bách đoạn, còn có thiên đoạn, vạn đoạn, thập vạn đoạn, thậm chí bách vạn đoạn.
Có luyện tạo sư bằng lòng hao phí mấy năm, thậm chí thời gian hơn mười năm đi rèn một binh khí, ngươi cho rằng bọn họ dành thời gian vào việc gì.
Đương nhiên muốn hoàn thành rèn cấp độ cao như vậy, vật liệu phải đủ tốt, nếu không chẳng cần vạn đoạn, thiên đoạn cũng đủ để nện hỏng.
Cứng quá hóa gãy!
Tương tự, cũng chỉ có những vật liệu cực tốt, luyện tạo sư mới bằng lòng tiêu tốn lượng lớn thời gian quý báu đi rèn.
Sắt Hắc Sa chỉ là vật liệu kim loại bình thường, có thể đạt tới bách đoạn đã là cực hạn rồi. Thậm chí kỹ thuật của người rèn không đủ, lực đạo khống chế không tốt, tạo thành áp lực quá lớn, búa nện không tới trăm lần đã trở thành một khối sắt vụn vô dụng.
“Rất tốt, miếng sắt Hắc Sa này độ hoàn thành vô cùng cao, độ tôi luyện cũng đạt tới chín mươi bảy phần trăm, đã là một khối sắt nguyên chất hiếm có.” Hùng Bá không tiếc lời ngợi khen, ánh mắt nhìn Vương Đằng tràn đầy vẻ thưởng thức, đó là một hạt giống luyện tạo sư tuyệt hảo.
Tương tự bách đoạn, độ tôi luyện cũng có khác biệt, đều dựa vào tài nghệ của luyện tạo sư.
Ở giới luyện tạo, độ tôi luyện chưa bao giờ có người đạt tới trăm phần trăm. Đó là một giá trị lý tưởng, gần như không có thể đạt tới.
Cho dù là vật liệu bình thường nhất, để luyện tạo sư cấp tông sư đi rèn cũng không thể đạt tới được.
Cho nên trong mắt Hùng Bá, Vương Đằng có thể đạt tới chín mươi bảy phần trăm đã là cao không thể cao hơn nữa, ưu tú không thể ưu tú hơn nữa.
Những người khác đều đắm chìm trong việc rèn, chưa nghe được lời của Hùng Bá, bằng không lúc này thật sự không có tâm tư rèn giũa gì nữa.
“Thuật luyện tạo của ngươi rất tốt, đã bái sư chưa?” Hùng Bá hỏi ra điều mà mình đang nghĩ trong lòng.
“Vẫn chưa, chỉ học trên lớp của thầy dạy thôi ạ.” Vương Đằng lắc đầu nói.
“Chỉ học tiết của ta mà trong khoảng thời gian ngắn như vậy đã nắm giữ đến trình độ này rồi.”
Tuy rằng chuẩn bị tâm lý trước nhưng nghe chính miệng Vương Đằng thừa nhận, Hùng Bá vẫn không nén được khiếp sợ.
“Được rồi, không sao, ngươi có thể tan học trước.” Hùng Bá khoát tay, lại nói: “Đúng rồi, khối sắt Hắc Sa bách đoạn này đặt ở chỗ ta đã, tiết sau ta trả lại cho ngươi.”
“Vâng.” Vương Đằng không biết Hùng Bá lấy sắt Hắc Sa này làm gì nhưng hắn hiểu chí ít Hùng Bá sẽ không đến mức ham muốn một khối sắt Hắc Sa bách đoạn bình thường này.
Sau khi Vương Đằng rời đi cho đến trước khi tan học mười phút, Hùng Bá mới tuyên bố kết thúc.
Rồi sau đó hắn kiểm tra thành quả của các sinh viên, đạt tới bách đoạn có đến hai người nhưng độ tôi luyện hoàn toàn kém Vương Đằng, một người sáu mươi bảy phần trăm, một người tám mươi ba phần trăm.
Sáu mươi bảy phần trăm đối với người mới bắt đầu học đã rất không tệ rồi.
Về phần người tám mươi ba phần trăm, là một sinh viên đến từ gia tộc luyện tạo, nền tảng bản thân tốt, có thể đạt tới cấp bậc này cũng là khá xuất sắc.
Hùng Bá tuyên bố thành tích, lại cổ vũ các học trò, sau đó tuyên bố tan học.
“Thầy ơi chờ đã ạ, độ tôi luyện của bạn học Vương Đằng là bao nhiêu?” Sinh viên xuất thân gia tộc luyện tạo đứng lên hỏi.
Hùng Bá thật sự có chút không đành lòng đả kích đứa nhỏ này nhưng nhìn thấy ánh mắt cố chấp của hắn, trong lòng thở dài nói: “Bách đoạn, chín mươi bảy phần trăm!”
Sinh viên trong lớp đều kinh hãi.
“Vậy mà đạt tới độ tôi luyện chín mươi bảy phần trăm!”
“Sao có thể cao như vậy!”
“Ít nhất cũng là luyện tạo sư cấp đại sư mới có thể đạt tới loại trình độ này chứ.”
....
“Thì ra trên thế giới này thật sự tồn tại thiên tài như vậy.” Sinh viên xuất thân gia tộc luyện tạo chua xót nói.
“Hắn là ngoại lệ, trên thế giới không có mấy thiên tài như vậy, không cần đặc biệt so sánh với hắn, ngươi đã rất xuất sắc rồi.” Hùng Bá an ủi nói.
Không an ủi còn đỡ, vừa được an ủi, trong lòng sinh viên này càng khó chịu.
Ngay cả so sánh cũng không so được, rất đả kích người.
Sinh viên xuất thân gia tộc luyện tạo cả khuôn mặt xám xịt, cả người toát lên vẻ sa sút tinh thần trầm trọng.