Chương 349: Cảm giác sợ hãi khi bị cái chết chi phối (2)
“À mà, các ngươi chọn độ khó nào vậy? Ta chọn độ khó cao cấp, kết quả là gặp phải một con tinh thú hệ Phong. Tuy chỉ là cấp nhất tinh nhưng rất khó chơi, ta hoàn toàn không thể đánh bại được nó. ” “Ngươi lại dám chọn độ khó cao cấp cơ đấy, ta không dám chọn, ta chỉ chọn độ khó trung cấp…”
Các sinh viên không nhìn thấy giáo viên đâu, bèn đứng ngoài hành lang thảo luận với nhau, không khí rất sôi nổi. Trận thực chiến ảo này giống như một trò chơi, tuy sẽ gây ra chết chóc, đau đớn nhưng nó thực sự... rất vui !
...
Trong ảo cảnh, Vương Đằng cũng phát hiện ra điều này.
“Ngay cả cơn đau cũng được đồng bộ hóa, đúng là không thể tin được mà.”
Vừa rồi hắn bất cẩn bị tinh thú cào trầy một miếng da, cảm thấy có chút đau đớn, rất đỗi ngạc nhiên.
“Đêm đến rồi, bụng cũng hơi đói. Lẽ nào độ khó cấp địa ngục thực sự chỉ như vậy thôi sao? Ta chỉ cần tiếp tục giết giết và giết, giết cho đến khi kết thúc sát hạch là được hả?”
Vương Đằng thầm nhủ trong lòng, nhìn khắp nơi tối đen như mực, yên tĩnh không một tiếng động, không có chút manh mối nào, hoàn toàn không biết tiếp theo phải làm sao để thúc đẩy tiến độ.
“Hử, không đúng!”
“Yên tĩnh quá, yên tĩnh đến lạ!”
Vương Đằng đột nhiên giật mình, dừng bước chân, mở Linh Thị ra, quét mắt nhìn xung quanh.
Vương Đằng không nhịn được hít sâu một hơi.
Trong mắt là từng luồng quang mang nguyên lực, gần như bao trùm toàn bộ xung quanh.
Không biết từ bao giờ, hắn đã bị bao vây rồi.
Đột nhiên, những đốm sáng đỏ rực phát ra từ trong bụi cỏ, rậm rạp dày đặc, khiến người ta dựng tóc gáy, sởn cả da gà.
Độ khó cấp địa ngục, mở! ! !
“Vờ lờ!” Vương Đằng không chịu được bật ra một câu nói tục: “Lúc cần tới thì không tới, vừa tới là kéo nguyên một bầy thế này, chết mất thôi!”
Hắn nắm chặt chiến kiếm trong tay, nguyên lực trong cơ thể xao động, chiến ý bột phát.
“Đến đây đi!”
Vương Đằng quyết định tiên hạ thủ vi cường, không đợi đối thủ tấn công, giết về phía đốm sáng đỏ gần đó trước.
Phập!
Một nhát kiếm chém trúng vào thân thể.
Xung quanh lập tức truyền đến những tiếng kêu giận dữ bén nhọn, sau đó hết đốm đỏ này đến đốm đỏ khác lao về phía hắn.
Những thứ này đều là những con chuột mắt đỏ khổng lồ. Bọn chúng rất nhanh nhẹn, nanh vuốt sắc nhọn, đuôi giống như những chiếc roi ngắn, đều có lực công kích khiến người ta khó lòng phòng bị, chủ yếu là số lượng quá nhiều.
Đây gần như là một tình huống chỉ có đường chết chứ không có đường sống!
Thì ra đây là độ khó thực sự của cấp địa ngục.
...
Trong phòng điều khiển chính, Đồng Hổ cười nói:
“Các ngươi nghĩ hắn có thể trụ được bao lâu?”
“Ba phút đã là rất lâu rồi!”
“Ta nghĩ là hai phút, song quyền nan địch tứ thủ, huống chi số lượng còn nhiều như vậy.”
“Năm phút!”
Giáo viên của lớp số 1 Đặng Bách nói.
“Thầy Đặng, ngươi có tự tin như vậy sao?”
“Học trò của ta, ta đương nhiên phải có lòng tin…”
Đặng Bách còn chưa kịp nói xong, một giáo viên khác đột nhiên kêu lên một tiếng.
“Các ngươi mau nhìn xem!”
Mọi người lập tức nhìn vào màn hình nơi đang chiếu bài kiểm tra của Vương Đằng, sau đó trợn trừng mắt.
Trên màn hình, Vương Đằng dường như đã biến thành một cỗ máy giết chốc, như con thoi xoay qua xoay lại giữa bầy chuột, mỗi đòn đều lấy đi mạng sống của một con chuột khổng lồ, nhanh như tia chớp, từng chiêu trí mạng, nhanh chuẩn ác, chiêu thức tấn công không hề hoa mỹ, đơn giản đến cực hạn.
“Phong cách chiến đấu này sao nhìn quen quen vậy?”
Đồng Hổ có hơi ngạc nhiên, sờ cằm lẩm bẩm.
Thời gian đang trôi đi.
Một phút, hai phút, ba phút … năm phút, sáu phút …
Thời gian đã vượt quá dự đoán của một số giáo viên từ lâu, lúc này bọn họ không nói gì, đều tập trung tinh thần chăm chú nhìn vào màn hình.
“Ta nhớ ra rồi, phong cách chiến đấu này không phải là của hiệu trưởng sao?”
Đồng Hổ lập tức kinh ngạc, trợn trừng mắt.
“Đau, đau, đau quá!”
Vương Đằng rời khỏi ảo cảnh, cau mày, kêu lên một tiếng theo bản năng.
Đù mé đau quá đi, bất kể là ai bị một đàn chuột khổng lồ gặm nhấm đến chết đều sẽ không thể nào giữ được bình tĩnh.
“Độ khó cấp địa ngục quá khủng khiếp!”
“Không biết mình được bao nhiêu điểm nữa?”
Vương Đằng nằm cả nửa ngày trời, cơn đau mới dần dần tiêu tan, sau đó nhìn lên màn hình máy.
93 điểm!
“Cũng tạm, không tính là quá thấp.”
Vương Đằng đứng dậy, ra khỏi khoang thực tế ảo, mở cửa phòng rồi bước ra ngoài.
...
Trong phòng điều khiển chính, đám người Đặng Bách ngơ ngác nhìn nhau, ngay cả Đồng Hổ tỏ ra rúng động, cảm thấy có chút khó tin.
“Hình như chống đỡ được… hai tiếng đồng hồ!”
“Đám chuột đông như thuỷ triều đáng sợ vậy mà thực sự chống đỡ được lâu thế sao?”
...
“Tiểu tử này thật sự khiến người khác phải ngạc nhiên.”
Đồng Hổ lắc lắc đầu, thì thào.
“Đi thôi mọi người, nếu còn không đi ra ngoài, các sinh viên sẽ bùng nổ mất.”
Nói xong bèn đứng dậy, bước ra ngoài.
Trên hành lang, các sinh viên tụm năm tụm ba lại với nhau, thảo luận sôi nổi, rất phấn khích.
Mấy người Hầu Bình Lượng vây quanh Vương Đằng, tò mò hỏi:
“Anh Đằng, ngươi chọn độ khó nào vậy?”
“Lẽ nào là cấp ác mộng sao?”
Tống Thúc Hàng hỏi.
“Ừm… Ta chọn thẳng cấp địa ngục.”
Vương Đằng không biết nói gì, cảm giác hình như mọi người đều không dám chọn cấp ác mộng, cho nên chỉ có hắn lựa chọn cấp địa ngục thôi sao?
Có phải hơi ngu ngốc rồi không!
“Ngươi thực sự đã chọn cấp địa ngục!”
Vài người nghe được lời hắn, tất cả đều trợn tròn mắt, nhìn Vương Đằng như thể đang nhìn một sinh vật kỳ lạ.
“Ta biết ngay mà.”
Bách Lý Thanh Phong nói.
“Tuy hắn là một người lỗ mãng ngu ngốc, nhưng lòng dũng cảm của hắn rất đáng được khen ngợi.”
Lữ Thư nói.
“Đừng có chế giễu ta nữa, các ngươi không biết ta chết thảm như thế nào đâu.”
Vương Đằng chua xót nói.
“Mà sao ngươi lại chết vậy?”
Vài người đột nhiên tò mò hỏi.
“Bị bao vây bởi một đám chuột đông như thuỷ triều, sau đó bị vô số con chuột khổng lồ gặm cho tới chết.”
Vương Đằng mô tả chi tiết cách hắn chết đi.
“Vê lù, thật đáng sợ!”