Chương 350: Cái chết
Đám người Hầu Bình Lượng nhìn Vương Đằng với ánh mắt đồng cảm, lần đầu tiên trải qua cái chết, lại còn chết thê thảm đến vậy. Đây mới là nỗi sợ hãi khi bị cái chết chi phối đấy.
So sánh với Vương Đằng, bọn họ chẳng là gì cả.
Lúc này, Đồng Hổ cùng mấy giáo viên đi đến, đám sinh viên cũng từ từ yên tĩnh lại.
“Các bạn sinh viên, các ngươi thấy thế nào?”
Đồng Hổ cười hỏi.
“Quá là kích thích luôn!”
“Đỉnh cực kỳ!”
“Thú vị lắm!”
...
“Viện trưởng ơi, chúng ta có thể chơi thêm mấy lần nữa được không?”
Không biết là ai hỏi, khiến trên trán Đồng Hổ chảy ra mấy sọc đen.
Các ngươi thực sự xem đây là một trò chơi hả?
“Được rồi, im nào, xem điểm thi của các ngươi đi, còn không biết xấu hổ mà đòi chơi nữa hả.”
Đồng Hổ tức giận nói.
Đám sinh viên lập tức xấu hổ ngậm miệng lại.
Họ cũng biết rằng biểu hiện của họ trong ảo cảnh không được tốt cho lắm, đặc biệt là bởi vì nhiều người lần đầu tiên đối mặt với tinh thú, thực chiến quả thực thê thảm không nỡ nhìn, thậm chí có một số người còn chưa kịp đánh đã bị dọa cho chạy trốn khắp nơi, sau đó bị tinh thú đuổi theo, vô tình giết chết.
Thành tích kiểu này, nếu khoe ra chắc chắn sẽ bị người ta cười đến rụng răng.
“Ta vừa mới xem qua, trong số các ngươi, tổng cộng có ba mươi sáu người chọn độ khó cao cấp, chỉ có bảy người chọn độ khó cấp ác mộng, mà độ khó cấp địa ngục chỉ có một người.”
Đồng Hổ chậm rãi nói.
“Gì cơ, thực sự có người chọn độ khó cấp địa ngục sao!!”
Đám đông kinh ngạc thốt lên.
Ngay cả độ khó cao cấp và độ khó cấp ác mộng, bọn họ đều cảm thấy rất khủng khiếp rồi, vậy thì cấp địa ngục còn khủng khiếp đến mức nào nữa?
Quả thực là không dám nghĩ đến!
“Người chọn độ khó cấp địa ngục là Vương Đằng!”
Đồng Hổ cười tủm tỉm nói.
Mọi người nghe vậy, đều không nhịn được nhìn về phía Vương Đằng, vừa khâm phục, vừa cảm thấy đây là lẽ đương nhiên.
Nhiều người thầm nói một tiếng “quả nhiên” trong lòng.
Trần Dương lúc trước muốn thách đấu Vương Đằng đứng trong đám người, vẻ mặt hơi u ám, tại sao Vương Đằng cứ muốn đè đầu hắn ở khắp nơi vậy.
Hắn chọn độ khó cấp ác mộng, mà Vương Đằng lại cứ muốn chọn cao hơn một cấp.
“Thưa thầy, bạn Vương Đằng thi được bao nhiêu điểm ạ?”
Hắn không nhịn được lên tiếng hỏi.
Sau khi nghe được câu hỏi của Trần Dương, tất cả mọi người đều trở nên tò mò.
Thậm chí nhiều người còn ôm tâm lý may mắn, cho dù hắn chọn độ khó cấp địa ngục, điểm số chắc cũng không cao lắm đâu, 60 điểm, hay là 70 điểm?
Hay là... không đạt yêu cầu?
Vương Đằng liếc nhìn Trần Dương, thầm lắc đầu. Tên này thật đúng là chỗ nào cũng có mặt, phiền phức ghê!
Sao hắn lại không nhìn ra được Trần Dương đang có ý gì.
Chỉ là hắn cảm thấy dựa vào biểu hiện của mình chắc sẽ không được điểm thấp đâu, tính toán của tên Trần Dương này sẽ thành công cốc thôi.
“93 điểm!”
Đồng Hổ lên tiếng.
“...”
Trần Dương đứng hình!
Những người khác cũng nói không nên lời.
Sốc!
Đây hoàn toàn là một sự đả kích to lớn.
Độ khó cấp địa ngục mà lại có thể đạt điểm cao như này, rốt cuộc làm sao Vương Đằng làm được vậy?
“Viện trưởng, còn chúng ta thì sao? Chúng ta thi được bao nhiêu điểm?”
Có người hỏi.
“Các ngươi.”
Đồng Hổ lắc lắc đầu:
“Đừng có nghĩ tới 90 điểm nữa, chẳng có được mấy người trên 80 điểm, đa số đều dưới 80 điểm, còn có rất nhiều người không đạt yêu cầu. Ta sẽ không gọi tên từng người ra nữa, để giáo viên giải thích cho các ngươi trong lớp sau đi.”
Nói xong lập tức rời đi.
…...
Sau khi Đồng Hổ rời đi, giáo viên đưa sinh viên xuống tầng năm, tuyên bố giải tán.
Trên đường về, mọi người vẫn đang bàn tán xôn xao.
Vương Đằng và mấy người Hầu Bình Lượng tách ra, đến thẳng nơi ở của Đàm Đài Tuyền.
“Sao hôm nay đến sớm vậy?”
Đàm Đài Tuyền nghi ngờ hỏi.
Trong thời gian này, Đàm Đài Tuyền luôn dạy Vương Đằng ở trường học, mà thời gian thường là sau 8 giờ tối.
Bởi vì trước thời gian đó, Vương Đằng cần phải khiêu chiến top 100.
Cho đến nay hắn đã khiêu chiến đến vị trí thứ 48, không có một thất bại nào.
Tất nhiên kể từ khi trở lại trường học sau kỳ nghỉ hè, hắn đã thay đổi cách thức của mình, không gióng trống khua chiêng khiêu chiến nữa, thay vào đó là quyết đấu riêng giữa hai người, chủ yếu là để mài giũa mà thôi.
Như vậy, chỉ có thể tạm hoãn hợp tác lại với Chư Cát Tiểu Lượng, thật ra bọn họ cũng không dám đi quá xa, nếu không sẽ thật sự thu hút sự chú ý của toàn trường, dẫn đến mất cả chì lẫn chài, đó mới là đáng tiếc.
Cả hai đã bàn bạc với nhau, quyết định sau khi thách đấu với ba người đứng đầu xong mới lặng lẽ thu một mẻ lớn.
Ngay khi vừa bước vào nhà Đàm Đài Tuyền, Vương Đằng bèn hỏi ngay:
“Sư phụ, ngươi có biết cabin thực chiến ảo trong trường chúng ta không?”
“Ồ, ngươi biết rồi à.”
Đàm Đài Tuyền ngạc nhiên nói.
“Ta vừa mới sử dụng cabin thực chiến ảo để thi sát hạch ngày hôm nay.”
Vương Đằng nói.
“Sao nào? Ngươi chọn độ khó nào? Cấp ác mộng?”
Đàm Đài Tuyền hỏi.
“Cấp địa ngục!”
Vương Đằng chán nản nói, tại sao ngay cả Đàm Đài Tuyền cũng nghĩ nên chọn cấp ác mộng vậy.
“Hahaha, nhìn ngươi thế này, chắc chết thảm lắm nhỉ.”
Đàm Đài Tuyền cười ha hả trên nỗi đau của người khác.
“Nhìn học trò ngươi bị đánh thê thảm như vậy buồn cười lắm hả.”
Vương Đằng cạn lời.
“Biểu cảm của ngươi buồn cười chết mất. Tiểu tử nhà ngươi cũng kiêu ngạo gớm, lần đầu tiên mà dám chọn độ khó cấp địa ngục.”
Đàm Đài Tuyền nói xong lại hỏi,
“Ngươi thi được bao nhiêu điểm?”
“93 điểm.”
“Cũng không tệ, xem ra huấn luyện đặc biệt gần đây không vô ích rồi.”
Trong lòng Đàm Đài Tuyền có hơi ngạc nhiên.
“Sư phụ, cabin thực tế ảo đó ngày thường có được sử dụng không?” Vương Đằng nịnh nọt hỏi.
“Ta biết ngay tiểu tử ngươi vô sự không lên tam bảo điện.” Đàm Đài Tuyền lườm hắn, nói: “Dùng thì đương nhiên có thể dùng, mười sinh viên đứng đầu toàn trường sẽ có tư cách sử dụng.”
“Vậy cũng được hả.” Vương Đằng kinh ngạc nói.
“Nếu không ngươi cho rằng tại sao bọn họ lại sứt đầu mẻ trán leo hạng làm gì? Thứ hạng này không đơn giản chỉ có hư danh, mà còn có lợi ích tương ứng của nó.” Đàm Đài Tuyền nói.
Vương Đằng gật đầu đã hiểu.