Chương 348: Cảm giác sợ hãi khi bị cái chết chi phối
“Giống y như người thật!” “Khoa học kỹ thuật không tuột dốc mà phát sinh tiến bộ vượt bậc sao?”
“Xin chào bạn học Vương Đằng, hoan nghênh bước vào thế giới giả lập, mời chọn lựa cảnh tượng giả lập.” Một giọng nói máy móc vang lên.
“Sao thứ này lại khiến người ta cảm thấy giống AI vậy chứ?” Vương Đằng kinh ngạc.
Theo sau giọng nói đó, từng khung cảnh xuất hiện ở trước mặt hắn, giống như cưỡi ngựa xem hoa, nhanh chóng vụt qua.
“Chọn khung cảnh thảo nguyên!” Vương Đằng tuỳ tiện chọn một cảnh.
“Khung cảnh thảo nguyên đã xác định, mời chọn độ khó.”
Độ khó có năm loại, phân ra làm cấp sơ, cấp trung, cấp cao, cấp ác mộng, thậm chí là... cấp địa ngục.
“Cấp địa ngục, độ khó này còn nhiều hơn một cấp so với lần xông vào Cửu Cung trang trước đó, không biết sẽ đến mức độ nào? Hay là thử xem sao? Dù sao chỉ là thực chiến giả lập.”
Vương Đằng tức thời đưa ra quyết định: “Chọn độ khó cấp địa ngục!”
“Xác định độ khó cấp địa ngục.”
“Mời hoàn tất chuẩn bị...”
“Bắt đầu!”
Khung cảnh lần nữa xoay chuyển, cảnh tượng xung quanh lại xảy ra thay đổi, Vương Đằng lập tức phát hiện bản thân đang đứng trên một vùng thảo nguyên rộng lớn.
Mà cỏ ở nơi này cao tầm… bằng một người!
“Á đù đây là thảo nguyên sao??” Vương Đằng trực tiếp chửi thề. Cho dù Địa tinh từng trải qua xâm nhiễm nguyên lực thì cỏ cũng đâu mọc cao đến vậy.
Hay đây là cài đặt mở màn của độ khó cấp địa ngục?
“Có điều đúng là chân thực quá đáng nha, mọi thứ đều giống y như ở trong hiện thực. Nếu không nói thì ai mà nghĩ đây là một cảnh tưởng giả lập chứ.”
Vương Đằng cảm khái không thôi: “Nhưng mà khoa học kỹ thuật này có phải hơi vượt mức quy định rồi không? Địa tinh bây giờ đã có thể nghiên cứu ra thứ đồ này rồi sao?”
Ngược lại cũng không phải hắn xem thường người Địa tinh nhà mình, mà là kỹ thuật này thực sự không phù hợp với hiện thực, khác biệt quá xa rồi.
Với cách nghĩ của hắn thì cho dù Địa tinh có tiến thêm một trăm năm nữa cũng chưa chắc có thể làm ra được.
“Thôi đi, nghĩ cũng nghĩ không ra.”
“Lại nói, thứ này chơi thế nào, chẳng có gợi ý gì cả.”
Vương Đằng nhìn thảo nguyên trống trải không một bóng người, lắc lắc đầu, tuỳ tiện chọn một phương hướng rồi đi nhưng trong lòng vẫn nâng cao cảnh giác.
Bất kể nói thế nào, thì đây là một cuộc thi thực chiến, không phải đến để vui chơi.
“Có người chọn độ khó cấp địa ngục?”
Có nhân viên công tác trong phòng điều hành báo cáo với Đồng Hổ và các giáo viên khác.
“Cấp địa ngục!”
Trong lòng các giáo viên ngạc nhiên.
“Ồ, là ai vậy?” Đồng Hổ hơi hoài nghi, ra lệnh: “Chiếu trực tiếp lên màn hình lớn.”
“Rõ!”
Nhân viên công tác chiếu hình ảnh trực tiếp lên màn hình lớn trung tâm.
“Hóa ra là tiểu tử này!” Đồng Hổ bật cười.
“Là Vương Đằng, hắn liều thật đấy, lại dám chọn độ khó cấp địa ngục.”
“Ngay cả những sinh viên đứng đầu bảng xếp hạng của trường chúng ta cũng không dám chọn độ khó cấp địa ngục này.”
“Ôi, thiên tài mà, đây là chuyện rất bình thường. Mấy người đứng đầu bảng trước đây cũng chọn cấp địa ngục đó thôi. Chỉ là đã trải qua rồi thì không dám chọn lại nữa đâu.”
Các giáo viên nhìn thấy đó là Vương Đằng, có hơi giật mình nhưng họ đều cho rằng Vương Đằng sẽ bị bón hành ngập miệng, lập tức cảm thấy có chút hả hê.
...
Ở một nơi khác, Vương Đằng đang đi trên đồng cỏ.
Đúng lúc này, hắn nghe thấy một loạt tiếng sột soạt phát ra từ bãi cỏ bên cạnh.
Âm thanh ngày càng lớn hơn.
Như thể có thứ gì đó đang tiến lại gần.
“Linh Thị!”
Vương Đằng không quên đây là độ khó cấp địa ngục, cho nên không dám lơ là, sử dụng con mắt Linh Thị theo bản năng.
Nhưng hắn lập tức nghĩ tới đây là thế giới ảo, nói là hoàn toàn có thể mô phỏng dữ liệu cơ thể nhưng ai biết được những kỹ năng thiên phú này có mô phỏng được hay không?
May mắn thay lo lắng của hắn dư thừa rồi.
“Kì diệu thật!”
Cảm thán một câu, Vương Đằng nhìn về hướng phát ra âm thanh, một luồng quang mang nguyên lực ánh vào mắt hắn.
“Cấp độ này cùng lắm là cấp nhị tinh.”
Hắn lặng lẽ thở phào, trong tay cầm một món vũ khí cơ bản do không gian ảo phát cho, một thanh chiến kiếm cấp nhất tinh.
Vút!
Ngay sau đó, một bóng đen đột nhiên nhảy ra từ trong bụi cỏ, lao về phía Vương Đằng.
Con thỏ to quá đi!
Con thỏ lớn trắng trắng xinh xinh, hai cái tai dài vểnh lên …
Tiếc là nó không dễ thương chút nào.
Chiếc răng cửa lộ ra ngoài trông cực kỳ giống với một cặp gai thép bén nhọn.
Nếu bị nó cắn một miếng, cơ thể chắc chắn sẽ bị chọc thủng.
Ánh sáng lóe lên trong mắt Vương Đằng, không dùng đến chiến kiếm, tay trái đấm ra một quyền.
Bụp!
Con thỏ trắng to lớn còn chưa kịp hét thảm, đầu đã vỡ tung, bay ngược ra ngoài.
Bay màu!
“Món khai vị.”
Vương Đằng lắc đầu, mặc kệ con thỏ, tiếp tục đi về phía trước.
...
Trong phòng điều khiển chính, Đồng Hổ nhìn thấy cảnh này, ánh mắt lóe sáng.
“Tinh thú nhị tinh, Vương Đằng chỉ dùng một cú đấm đã giải quyết được nó, sao lại có cảm giác thực lực của hắn lại tiến bộ lên rồi nhỉ.”
Giáo viên của lớp Chiến tranh 2 nói.
“Thiên phú của Vương Đằng tốt thật!”
Giáo viên của lớp 3 bùi ngùi nói.
Một số giáo viên nhìn giáo viên của lớp 1 Đặng Bách với ánh mắt ngưỡng mộ. Có một sinh viên như vậy trong cuộc đời là chuyện rất đáng tự hào.
...
Thời gian chầm chậm trôi đi, Vương Đằng đã giải quyết được vài con tinh thú cấp nhị tinh, một con tinh thú cấp tam tinh nhưng vẫn chưa cảm thấy có khó khăn gì.
Cấp địa ngục nghe vẻ có tiếng mà không có miếng.
Khi hắn bước vào thảo nguyên này chắc là khoảng giữa trưa, lúc này mặt trời đã xuống núi, sắc trời cũng dần dần tối lại.
“Đã hơn nửa ngày trời rồi.”
Vương Đằng thì thào.
Thực ra hắn không biết, chỉ mới nửa giờ trôi qua ở thế giới bên ngoài mà thôi.
Lúc này, nhiều sinh viên đã ra khỏi cabin thực tế ảo, sau khi bước ra khỏi phòng, nhìn thấy các bạn cùng lớp từng người một đang la hét ầm ĩ.
“Đù, chân thật vãi luôn!”
“Ôi đệt, ngay cả cảm giác đau cũng có nữa, khúc cuối ta còn bị đập nát cả đầu, đau lắm luôn, bây giờ đầu ta vẫn còn đau đây này!”
“Cảm giác khi chết đi thật kinh khủng, lần đầu tiên ta trải qua cảm giác sợ hãi khi bị cái chết chi phối đó.”