Chương 354: Đạt được thành tựu linh trù đại sư (3)
Mấy ngày kế tiếp, Vương Đằng thừa dịp giờ cơm, chạy vào phòng bếp căn tin nhặt bong bóng thuộc tính linh trù. Tiến bộ lớn vô cùng!
Linh trù: 5/2000(đại sư)
Ai mà ngờ được, mới chỉ mấy ngày, Vương Đằng từ một tên gà mờ nấu nướng trở thành một linh trù đại sư.
Hắn còn trộm học được không ít công thức nấu ăn của các đại sư, bụng đầy kiến thức, không sợ gì nữa. Lần sau gặp lại Đàm Đài Tuyền, xem nàng còn dám coi thường tài nấu ăn của hắn nữa không.
Hiện tại Vương Đằng đang đi vào lớp học cùng với đám người Hầu Bình Lượng. Lớp bọn họ có một tiết học thực chiến vào buổi chiểu, Vương Đằng đã mấy ngày không đi học rồi, cả ngày không phải trà trộn vào những học viện khác thì chính là đến tòa nhà thực hành nhặt thuộc tính.
Nếu còn không xuất hiện, giáo viên cũng sắp cuống đến nhảy dựng lên rồi
Đám người Hầu Bình Lượng nói với hắn, giáo viên thậm chí còn nghĩ rằng hắn phản bội đến những học viện khác.
Nhìn thấy Vương Đằng, không biết là ai kêu lên một tiếng:
“Trần Dương, một tháng qua lâu rồi, không phải ngươi nói muốn khiêu chiến với Vương Đằng sao?”
Trần Dương mặt mày xanh lét.
Một tháng trước, hắn cho rằng sau khi thăng cấp võ giả, nhận được tài nguyên ở trường học và ở nhà, hắn sẽ nhanh chóng tấn thăng lên cấp chiến binh nhị tinh, sau đó lại tu luyện thành công chiến kỹ nguyên lực, hoàn toàn có thể tự tin đánh bại Vương Đằng, kết quả…
Hiện tại đã trôi qua một tháng, hắn vẫn dừng lại cấp Chiến Binh nhất tinh, chiến kỹ nguyên lực cũng chỉ mới ở mức độ nhập môn, ngay cả tiểu thành cũng không đạt được, chớ nói đến đại thành.
Với thực lực chó má này, sao có thể so với Vương Đằng, muốn tìm ngược hả?
Cho nên mấy ngày nay không gặp Vương Đằng, hắn cảm thấy rất vui mừng, cảm thấy bản thân đã tránh được một kiếp, có thể trôi qua một đoạn thời gian nữa, mọi người cũng sẽ lãng quên đi.
Nhưng Vương Đằng cứ cố tình xuất hiện vào hôm nay.
Hơn nữa không biết rốt cuộc là tên khốn kiếp nào chê còn chưa đủ lớn chuyện, mới thấy Vương Đằng, đã lập tức chọc thủng chuyện này.
Cục diện này quá lúng túng!
Hắn có hơi chột dạ, tiến thoái lưỡng nan. Hắn cứng ngắc quay đầu, vừa vặn đối diện với ánh mắt của Vương Đằng.
“Bạn học Trần Dương, bao giờ chúng ta lên võ đài đây? Ta chuẩn bị sẵn sàng rồi.” Vương Đằng toét miệng cười với hắn một cái.
“Khụ, khụ.” Trần dương ho khan một tiếng, suy nghĩ trong lòng biển đổi nhanh chóng, bỗng nhiên linh quang chợt lóe, lập tức làm ra một bộ dạng suy yếu, cười nói: “Vốn muốn khiêu chiến với bạn học Vương Đằng, nhưng mà gần đây ta tu luyện gặp chút vấn đề, bị chút nội thương. Bạn học Vương Đằng chắc không thích thừa cơ trục lợi, cho nên không bằng đợi đến khi ta khỏi bệnh, rồi lại so tài cũng không muộn.”
“Thật ra ta cũng không để ý.” Vương Đằng khoan thai nói.
“... Đệt!” Khóe miệng Trần Dương không giần giật, ngượng ngùng nói: “Bạn Vương Đằng thích nói đùa thật đấy.”
“Ha ha ha, dĩ nhiên ta…” Vương Đằng bỗng nhiên ha ha cười to, sau đó cố ý dừng lại một chút, mới ý vị sâu xa nhìn hắn nói: “Đùa với ngươi thôi.”
“À, à, à.” Trần Dương gượng cười, trái tim căng thẳng lúc này mới bình ổn lại.
“Xí~” Bạn học cùng lớp thấy cảnh tượng này, tập thế khinh bỉ Trần Dương.
Trần dương lúng túng muốn chết, may mắn lúc này tiếng chuông vào học reo lên.
Giáo viên tiết học thực chiến theo tiếng chuông đi vào lớp học, nhìn quanh một vòng, nhìn thấy Vương Đằng, dừng lại trên người hắn một chút, sau đó mới nói: “Theo ta đến thao trường, hôm nay có chuyện phải tuyên bố.”
Mọi người nghi ngờ trong lòng, theo giáo viên đến thao trường, phát hiện các lớp học khác cũng đến, viện trưởng năm đại học viện đang đứng ở phía trước…
Trên sân thể dục, toàn bộ sinh viên năm nhất đã có mặt.
Đồng Hổ đứng ra, nói dõng dạc: “Triệu tập các ngươi đến đây là để tuyên bố một việc.”
“Đã hơn hai tháng kể từ khi khai giảng đến nay, có một số sinh viên đã trở thành võ giả từ sớm, một số sinh viên chậm hơn một chút, nhưng vào tuần trước, sinh viên cuối cùng đã thuận lợi thăng cấp lên võ giả.”
“Vậy nên, đây chính là thời điểm bước sang giai đoạn kế tiếp của huấn luyện thực chiến.”
“Võ giả, nhất là võ giả của trường Quân đội chúng ta rất chú trọng thực chiến.”
“Người không am hiểu thực chiến, lại không có nguyên lực giống như một con tôm chân mềm, đứng cũng không vững, cả võ giả cảnh giới thấp hơn cũng có thể giết chết ngươi, không khác nào một phế vật.”
“Ta nghĩ, một khi các ngươi đã chọn lựa con đường võ giả này thì hẳn không hy vọng mình trở thành một võ giả như vậy.”
“Tiếp theo, trường học sẽ tổ chức cho các ngươi ra ngoài làm nhiệm vụ.”
“Nhưng nhiệm vụ sẽ có nguy hiểm, và thương vong là chuyện hết sức bình thường, mỗi một nhiệm vụ đều có thể giết chết các ngươi…”
Đồng Hổ nhìn một lượt chúng sinh viên, thấy không có ai lên tiếng thì hài lòng gật đầu, tiếp tục nói:
“Có thể nhiều người ở đây đã từng nghe về một số ít võ giả đi theo con đường văn phòng nên không cần tham gia thực chiến. Nhưng chúng ta thì khác, một khi đã bước chân vào Hoàng Hải, kể cả sau này các ngươi có chọn con đường văn phòng thì cũng phải trải qua quá trình huấn luyện thực chiến, trường học của chúng ta không bồi dưỡng ra loại võ giả không có sức chiến đấu.”
“Bởi vậy nên, bất luận là học viện nào cũng đều phải thực thi nhiệm vụ.”
“Song, trường học là để đào tạo võ giả, không phải để các ngươi ra ngoài chịu chết, các ngươi đều là những nhân tài ưu tú, mất ai cũng là một sự tổn thất cả.”
“Trong lúc làm nhiệm vụ, mỗi lớp tự giác chia tổ, mỗi tổ đều sẽ có một giáo viên phụ trách, nếu gặp phải tình huống khẩn cấp, giáo viên sẽ trợ giúp các ngươi.”
“Đương nhiên, nếu các ngươi dựa dẫm vào giáo viên thì xác suất tử vong sẽ tăng lên rất nhiều, dù sao trong lúc thực hiện nhiệm vụ có vô số tình huống ngoài ý muốn xảy ra, giáo viên cũng là người, cũng sẽ sơ sẩy, hơn nữa trong lúc làm nhiệm vụ, giáo viên chỉ ẩn mình từ một nơi bí mật và cách các ngươi ở một khoảng cách nhất định, chưa chắc đã có thể kịp thời đến ứng cứu các ngươi.”
“Các ngươi phải nhớ nằm lòng những điều này, đừng để đến lúc chết người mới khóc lóc kể lể là trường học không bảo vệ được các ngươi.”
Nói tới đây, hắn lại nhìn xung quanh một lần nữa, thấy nét mặt của mọi người đã thay đổi, bắt đầu trở nên nghiêm túc hơn, hiển nhiên là đã ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề.