Chương 356: Đội ngũ.
“Lần đầu thực hiện nhiệm vụ đã kiêu căng chọn nhiệm vụ có độ khó cao, chết là phải thôi…” Đám ma cũ nhìn lũ ma mới hăng hái thảo luận nhiệm vụ thì vừa thở dài vừa lắc đầu, như thể đã biết trước vẻ mặt của lũ trẻ trở về sau khi thực hiện nhiệm vụ.
...
Đội của Vương Đằng có tổng cộng bốn nữ và bốn nam, khá cân đối, nhưng thực lực đều không được tốt cho lắm. Mấy người vừa mới trở thành võ giả, vẫn còn non nớt trên phương diện vận dụng nguyên lực.
Và lẽ dĩ nhiên, Vương Đằng trở thành đội trưởng.
Lúc này, Vương Đằng đang dẫn cả nhóm đến nơi nhận nhiệm vụ, mấy người túm tụm trước một chiếc máy.
Vương Đằng đã từng nhận nhiệm vụ nên khá là quen thuộc, hắn lấy thẻ sinh viên ra rồi quẹt lên.
Tích, thẻ sinh viên!
Sau đó vừa kéo các thanh nhiệm vụ, vừa giải thích cho mọi người.
“Như các ngươi thấy, tùy vào các tổ chức giao nhiệm vụ khác nhau mà các nhiệm vụ thường sẽ được chia thành nhiệm vụ quân đội, nhiệm vụ Sở Cảnh sát, nhiệm vụ Sở Hộ thành, nhiệm vụ dị giới, nhiệm vụ trường học…”
“Có cả nhiệm vụ dị giới cơ á.” Mấy người ngạc nhiên nói.
“Sao, các ngươi muốn nhận nhiệm vụ dị giới hả?” Vương Đằng cười hỏi.
“Nghe nói phong cảnh ở dị giới rất đẹp nên muốn đi xem.” Một bạn nữ tên Viên Tịnh trong đội nói.
“Sau này ngươi đi rồi sẽ nhận ra nó cũng chỉ thường thôi.” Vương Đằng nói.
“Nghe ngươi nói thì đội trưởng đi đến dị giới rồi à?” Viên Tịnh hiếu kỳ hỏi.
Các đội viên khác cũng không khỏi nhìn về phía Vương Đằng.
“Ừ.” Vương Đằng gật đầu, nói: “Các người đừng cho là dị giới đẹp đẽ, khi nào các ngươi qua bên kia làm nhiệm vụ sẽ không muốn quay lại nữa đâu.”
“Ta nghe nói bên đó rất nguy hiểm, người dị giới không thực sự thân thiện cho lắm, họ có chút bài xích chúng ta.” Một cậu trai khác trong đội tên Lý Văn Đống nói.
“Ồ, ngươi cũng biết chút đỉnh đấy nhỉ.” Vương Đằng ngạc nhiên nói.
“Cha ta đã đi đến đó và trở về nói với ta.” Lý Văn Đống cười nói.
Dị giới là thế ư?
Mấy người Viên Tịnh cảm thấy hình tượng vốn có về dị giới trong lòng họ bị đảo lộn, nhưng họ không ngu ngốc, khi nghe Vương Đằng và Lý Văn Đống đều nói vậy thì hiển nhiên không phải để lừa họ, họ không khỏi trầm ngâm tư lự.
“Được rồi, hôm nay chúng ta không thảo luận chuyện này, các ngươi xem đi, có nhiệm vụ muốn nhận thì nói với ta.” Vương Đằng chốt lại cuộc trò chuyện và tiếp tục lật xem các nhiệm vụ trên màn hình.
“Trong những nhiệm vụ này, nhiệm vụ dị giới và quân đội là khó nhất, nhiệm vụ Sở Cảnh sát và Sở Hộ thành thứ hai, còn nhiệm vụ trường học tương đối đơn giản nhất, nếu các ngươi chưa chắc chắn thì có thể chọn nhiệm vụ trường học trước.” Vương Đằng ngáp một cái, buồn chán nói.
Làm nhiệm vụ với những người mới không thể mạnh bạo quá, còn chẳng bằng hắn tự đi làm nhiệm vụ có khi còn kiếm được nhiều học phần hơn.
Nhưng hắn biết đây là nhà trường cố ý sắp xếp, đôi khi hắn có thể tự tung tự tác theo ý mình, ví như bùng tiết để đi học lỏm ở học viện khác, nhưng đây là hoạt động tập thể và hắn không thể hoạt động một mình được.
Mấy người nhìn ngó một hồi lâu vẫn chưa chốt được nhiệm vụ nào.
“Đội trưởng, dù sao ngươi cũng có kinh nghiệm, hay là ngươi chọn đi.” Một bạn nam trong đội tên Hách Chính Hưng đề nghị.
“Ta chọn á?” Vương Đằng nhìn mọi người, thấy có vẻ như họ rất tin tưởng mình thì không khỏi cảm thấy trách nhiệm của vị trí đội trưởng này có hơi bị nặng nề.
“Đội trưởng, ngươi chọn đi, thực lực của ngươi mạnh như vậy, nhất định sẽ dẫn dắt đội ta vượt qua các đội ngũ khác.” Viên Tịnh nói.
“Các ngươi cho ta là Alexander Đại đế chắc.” Vương Đằng bất đắc dĩ lắc đầu, song lại không từ chối: “Các ngươi đã để ta chọn thì ta đây chọn.”
Ánh mắt hắn quét trên khuôn mặt từng người một rồi từ từ cong lên.
Không phải là kéo rank đồng đấy sao, ai sợ ai chứ, ta sẽ kéo cho các ngươi sáng mắt ra.
Vương Đằng cũng bắt đầu nghiêm túc hơn, bỏ luôn qua phần nhiệm vụ trường học, mở cửa sổ mục nhiệm vụ Sở Cảnh sát và Sở Hộ thành, xem từng cái một.
“Ố ồ?”
Bỗng nhiên, hắn khẽ sửng sốt, ánh mắt dừng trên một nhiệm vụ của Sở Cảnh sát.
Mô tả nhiệm vụ: Hơn một tháng trước, có mấy tên võ giả ngoại quốc lẻn vào Đông Hải ám sát chủ tịch tập đoàn Long Hải. Sau khi bị đánh bại, chúng ẩn náu ở Đông Hải, đến nay vẫn chưa bị bắt về quy án.
Điều kiện: Đề nghị nhận theo hình thức tổ đội, cần ít nhất một người cấp Chiến Binh nhị tinh, ba người cấp Chiến Binh nhất tinh, am hiểu về điều tra trinh sát, lần theo dấu vết.
Phần thưởng: 200 học phần.
Vương Đằng nhớ lần nhận nhiệm vụ trước từng nhìn thấy nhiệm vụ bảo vệ con gái của chủ tịch tập đoàn Long Hải, không ngờ lần này lại phần sau của nhiệm vụ kia.
“Am hiểu trinh sát, lần theo dấu vết à, thú vị đấy.” Vương Đằng vuốt cằm, trầm ngâm nói: “Các ngươi thấy nhiệm vụ này thế nào?”
Mọi người đọc nhiệm vụ xong thì không biết nói gì.
Nhiệm vụ này khó lắm đó!
“Đội trưởng, có phải nhiệm vụ này hơi quá khó không?” Lý Văn Đống xấu hổ nói.
“Sợ à?” Vương Đằng cười nói.
“Có hơi hơi. Chúng là võ giả ngoại quốc đó, còn từng ám sát chủ tịch tập đoàn Long Hải nữa, không phải loại trộm cắp thông thường có thể so sánh được.” Lý Văn Đồng thừa nhận nói.
“Nếu các ngươi tin tưởng ta thì hãy nhận nhiệm vụ này. Cái khác ta không dám hứa nhưng đảm bảo an toàn tính mạng cho các ngươi thì ta làm được. Còn 200 học phần kia, cuối cùng có thể chia được bao nhiêu là tùy vào thể hiện của các ngươi.” Vương Đằng thẳng thắn nói.
Mọi người nghe hắn nói vậy rồi, tuy nội tâm vẫn còn chút do dự, nhưng cán cân trong lòng lại nghiêng về phía Vương Đằng.
“Nhiệm vụ càng khó càng nhanh tiến bộ. Chúng ta có thể chung nhóm với bạn Vương Đằng xem như là may mắn, có thể chạm tới nhiệm vụ độ khó cao, không thể dễ dàng bỏ qua ưu thế ấy được, chi bằng mọi người liều một lần xem sao.”
Không ai ngờ người nói ra những lời này lại chính là cô bạn Viên Tịnh bề ngoài có phần thẹn thùng này.
Mấy nam sinh có hơi ngạc nhiên và xấu hổ, cắn răng nói: “Viên Tịnh đã nói vậy thì chúng ta cũng không thể nhát gan được, vậy chọn nhiệm vụ này đi.”