Chương 357: Đội trưởng xịn của Hoa Hạ chính là ta!
Ba nữ sinh còn lại tuy chần chừ đôi chút nhưng rồi cũng không biểu thị sự nghi ngờ gì nữa. “Rất tốt, đủ quyết đoán.” Vương Đằng khen ngợi.
Đây cũng là một thử thách mà hắn dành cho họ.
Nếu họ lựa chọn từ chối, vậy sau đó hắn sẽ làm nhiệm vụ theo hướng tuần tự từng bước một, dù có hơi tốn công một chút.
Còn nếu họ sẵn lòng tin tưởng hắn, vậy cớ gì hắn không giúp họ có một khoảng thời gian thú vị?
Thế là Vương Đằng nhận nhiệm vụ theo hình thức tổ đội, sau đó dẫn mọi người lên phòng đổi vật phẩm ở trên tầng hai.
“Chắc mọi người không có nhiều học phần, vậy có thể gộp lại để mua đan dược và thuốc chữa thương, về phần vũ khí và trang phục tác chiến, ta cho rằng không nhất thiết phải thuê, không hiệu quả, học phần của ta khá dư dả, các ngươi có thể ứng trước, sau này hoàn thành nhiệm xong trả lại cho ta là được.”
Vương Đằng không phải người tốt bụng gì, chỉ là không muốn tốn tâm sức vào những việc vặt vãnh này. Những người đồng đội của hắn này giống như một thanh đao sắp rời vỏ, chỉ có mài dũa họ thật sắc mới có thể đạt được kết quả cao.
Mấy người mừng rỡ, cũng không khách sáo làm gì, dù sao sau này có học phần trả lại cho Vương Đằng là được, thế là cả bọn bắt đầu lựa vũ khí và trang phục tác chiến.
...
Hôm sau, sáng sớm.
Các sinh viên võ trang đầy đủ, đeo ba lô, dắt vũ khí, tập hợp ở sân thể dục.
Các giáo viên đã chờ sẵn, với một chiếc xe đỗ bên cạnh mỗi người.
Xe được nhà trường chuẩn bị cho họ sử dụng để đi thực hiện nhiệm vụ.
Vương Đằng dẫn theo tiểu đội của mình cũng tiến vào sân thể dục.
Họ vừa xuất hiện đã lập tức thu hút sự chú ý của mọi người.
“Ôi má, quần áo lòe loẹt vãi!”
Mấy người Vương Đằng đều mặc một chiếc áo gió đen thùi có mũ cực kỳ bắt mắt, ở góc áo còn có hình đám mây đỏ rực như lửa, trông vô cùng là sặc sỡ.
Các giáo viên cũng phải giật giật khóe miệng với một đống sọc đen trên đầu khi nhìn họ.
Đối diện với những ánh mắt này, Vương Đằng không thèm để ý, nhưng đám Viên Tịnh thì xấu hổ đến mức chỉ muốn độn thổ cho rồi.
Mỗi lớp đều có từ ba đến bốn giáo viên, sau khi các sinh viên tề tựu đủ, mỗi giáo viên sẽ dẫn dắt một tiểu đội, lên xe lập tức rời đi.
Từng đội lần lượt rời khỏi trường học và tản ra mọi ngả của Đông Hải.
Trên xe.
Khóe miệng Lưu Phong vẫn giần giật khi nhìn trang phục của mấy đứa Vương Đằng, cảm giác thái dương nảy thình thịch: “Tại sao mấy đứa lại muốn mặc trang phục như thế?”
Hắn chính là giáo viên hướng dẫn của tiểu đội Vương Đằng.
So với các giáo viên khác thì thực lực của Lưu Phong mạnh hơn, đã đạt tới cấp Chiến Binh ngũ tinh đỉnh cấp, có thể thấy rằng phía nhà trường khá là coi trọng Vương Đằng.
Đương nhiên nếu họ biết thực lực của Vương Đằng đã gần ngang ngửa với Lưu Phong thì không biết sẽ có biểu cảm gì?
Đám Viên Tịnh bất lực nhìn nhau, khóe mắt cũng liếc về phía Vương Đằng, thấy hắn nhắm mắt nghỉ ngơi như không hề có ý định giải thích thì đành nói: “Đội trưởng nói rằng mặc đồng phục sẽ tăng sự đoàn kết trong đội ngũ, vả lại nếu phải thực hiện nhiệm vụ trong đêm thì màu đen dễ ẩn giấu và ít bị phát hiện hơn.”
“Vậy các ngươi đừng chọn đồng phục có họa tiết mây đỏ này làm gì, như thế càng nổi bật chứ giấu vào đâu?” Lưu Phong vô lực nói.
“À thì...” Đám Viên Tịnh á khẩu.
Vương Đằng nghe đến đây cũng có chút xấu hổ, có trời mới biết tại sao lúc đó hắn lại bốc đồng nhất quyết phải chọn loại áo đen mây đỏ này.
Sau đó thì hối hận.
Nhưng làm một đội trưởng mới lên chức, nói một là không có hai, lời nói giống như cốc nước hắt đi, nào có đạo lý rút lại.
Kể có là một đống shit, thì hắn cũng phải kiên trì... bắt đồng đội ăn cho bằng hết!
Đội trưởng xịn của Hoa Hạ chính là ta, ta chính là đội trưởng xịn của Hoa Hạ!
“Khụ khụ.” Thấy đám Viên Tịnh không trả lời được, Vương Đằng không khỏi hắng giọng, vẻ mặt nghiêm túc giải thích một câu:
“Bởi vì lúc ấy chỉ có một kiểu dáng này thôi.”
Sau đó lập tức lảng sang chuyện khác.
“Thầy ơi, chúng ta nên bàn bạc một chút về nhiệm vụ đi.”
Lưu Phong nhìn Vương Đằng với ánh mắt ngờ vực, cân nhắc đến những sự tích vẻ vang trong quá khứ của cậu sinh viên thiên tài này… Phi, đúng là một lô lốc vết nhơ, hắn cảm thấy lý do này không đáng tin cho lắm.
Nhưng chung quy vẫn phải để nể mặt sinh viên thiên tài, huống chi bây giờ hắn đã là đội trưởng, phải có oai phong nhất định trong đội ngũ, không nên vạch mặt hắn.
Thế là nương cơ hội bỏ qua, sau đó hỏi: “Các ngươi chọn nhiệm vụ gì?”
Đám Viên Tịnh miêu tả trong nhiệm vụ bằng dăm câu ba điều xong thì Lưu Phong nhíu mày lại: “Vớ vẩn!”
Lời trách mắng chủ yếu nhắm vào Vương Đằng.
Không nghĩ cũng biết chắc chắn là Vương Đằng đầu têu chọn nhiệm vụ này.
“Các ngươi có biết là nhiệm vụ này nguy hiểm thế nào không, các ngươi mới chỉ lên cấp Chiến Binh nhất tinh, cho dù các ngươi có trải qua một tháng làm nhiệm vụ cũng chưa chắc đã đảm nhiệm được, chưa học đi đã đòi chạy, không phải đâm đầu vào chỗ chết thì là gì? Vương Đằng, họ chọn ngươi làm đội trưởng, chẳng lẽ ngươi chịu trách nhiệm với họ như thế này sao?” Lưu Phong đầy vẻ nghiêm nghị, thẳng thừng quở trách, sau đó nói với Hách Chính Nghiệp đang lái xe: “Quay xe, lập tức quay lại nhận nhiệm vụ khác.”
“Đừng, Hách Chính Nghiệp, ngươi cứ lái tiếp đi.” Vương Đằng vội vàng ngăn cản, nói: “Thầy à, ngươi nghe suy nghĩ của ta đã rồi từ chối cũng không muộn.”
Hách Chính Nghiệp nhìn Lưu Phong, rơi vào thế khó xử.
“Được, ngươi nói đi, nếu không thể thuyết phục ta thì dứt khoát phải quay về chọn lại, làm nhiệm vụ là để rèn giũa năng lực thực chiến của các ngươi, không phải để các ngươi đâm đầu vào chỗ chết.” Lưu Phong nói.
“Căn cứ theo nhiệm vụ miêu tả, những tay võ giả nước ngoài trà trộn vào Đông Hải ám sát chủ tịch tập đoàn Long Hải mạnh nhất cũng chỉ đến cấp Chiến Binh nhị tinh, chúng chỉ tinh thông về phương thức ám sát, nếu đối đầu trực diện chưa chắc đã mạnh hơn là bao, với thực lực của ta, xử đẹp một tên võ giả cấp Chiến Binh nhị tinh không phải là việc gì khó, ta hoàn toàn có thể lo được các đồng đội khác.” Vương Đằng nói.