Chương 367: Ta muốn làm người tốt nhưng cẩu hệ thống không cho phép!
“Ồ!” Vương Đằng nhìn các hạng thuộc tính gia tăng, bỗng khẽ ồ một tiếng. Có vẻ như có thứ gì đó kỳ lạ đã xâm nhập vào đây!
Thuật ám sát!
Tổng cộng có 13 điểm thuật ám sát.
Thuật ám sát: 13/100 (nhập môn).
Hắn không khỏi nhắm mắt vào để lĩnh hội. Quả nhiên ở một góc xó xỉnh nào đó trong đầu có thêm một đoạn ký ức, chính là liên quan đến thuật ám sát này.
Cái gọi là thuật ám sát bao hàm rất nhiều nội dung. Chẳng hạn như một loạt các kỹ xảo ám sát khi địch phòng ngự sơ suất, thậm chí còn có một vài phương pháp hạ độc vô cùng kỳ quái, vân vân…
Một sát thủ được huấn luyện nghiêm chỉnh có thể im hơi lặng tiếng mà giết chết mục tiêu của hắn!
Đây chính là đỉnh cao nhất của thuật ám sát!
Tất nhiên thuật ám sát mà Vương Đằng có được chỉ là nội dung đơn giản thôi, nếu muốn đạt đến cấp cao cấp nhất thì chỉ có thể dựa vào việc nạp thuộc tính.
Chỉ cần đủ thuộc tính thì muốn trở nên mạnh bao nhiêu sẽ mạnh bấy nhiêu.
“Tại sao ta luôn lấy được mấy kỹ năng kỳ kỳ quái quái vậy?” Vương Đằng sờ cằm, đồng thời cũng cảm thấy hơi vui vẻ, lại không nhịn được mà cảm thấy chua xót trong lòng.
Ta muốn làm một người tốt nhưng cẩu hệ thống không cho phép!
…
Ngày hôm sau, tiểu đội của Vương Đằng lại tập hợp đi đến phòng hậu cần của toàn nhà để chọn nhiệm vụ.
Điều đáng nói là, bởi vì nhiệm vụ trước xuất hiện một tên võ giả cấp Chiến Binh tam tinh, điều này đã được Sở cảnh sát xác minh, nên tiểu đội của Vương Đằng lại được tăng thêm 100 học phần.
Cũng có thể nói rằng, lần này tổng cộng bọn họ nhận được 300 học phần khen thưởng.
Lúc này việc tiếp nhận nhiệm vụ vẫn do Vương Đằng làm chủ, hắn cũng không từ chối. Thời gian có hạn, bọn họ đã lãng phí bốn ngày mới hoàn thành một nhiệm vụ, mặc dù nhiệm vụ này có thể có giá trị bằng bốn năm nhiệm vụ của người khác nhưng từ trước tới nay, Vương Đằng không bao giờ so sánh tiểu đội của mình với những tiểu đội khác.
Phải làm đến mức giới hạn, cho nên phải nắm chặt thời gian, cố gắng hết sức để hoàn thành được thật nhiều nhiệm vụ.
Lần trước nếu không phải đám người Hách Chính Nghiệp là lần đầu tiên làm nhiệm vụ thì hắn cũng không muốn cho bọn họ nghỉ ngơi một ngày đâu. Chỉ là bị thương nhẹ mà thôi, nghỉ ngơi cái rắm ấy, tiếp tục làm nhiệm vụ mới là chân lý.
“Chọn cái này đi.” Lúc này Vương Đằng chọn một nhiệm vụ trong Sở cảnh sát, tiếp tục hợp đội.
Hách Chính Nghiệp, Viên Tịnh và những người khác nhìn lướt qua nội dung nhiệm vụ, bỗng trong lòng trở nên câm nín.
Chi tiết nhiệm vụ: Trợ giúp Sở cảnh sát bắt giết võ giả cấp Chiến Binh nhị tinh hệ Phong – Lôi Huy. Người này từng là nhân viên nội bộ trong Sở cảnh sát, ăn trộm của công, sau khi bị phát hiện giết chết đồng nghiệp trong Sở cảnh sát thì bỏ trốn. Hắn rất giỏi về đao pháp, cận chiến và thực lực vô cùng mạnh.
Điều kiện: Có ít nhất năm võ giả cấp Chiến Binh nhất tinh cao cấp và một võ giả cấp Chiến Binh nhị tinh hoặc hai võ giả cấp Chiến Binh nhị tinh hợp thành một đội.
Khen thưởng: 400 học phần.
So với nhiệm vụ trước thì độ khó của nhiệm vụ lần này chỉ có hơn chứ không kém. Nhiệm vụ lần trước gần như đã lấy đi nửa cái mạng của bọn họ rồi, lần này lại còn thế nữa!
Cả đám người không ngừng kêu khổ trong lòng.
“Được rồi, đừng có làm cái vẻ nửa sống nửa chết đấy nữa. Độ khó của nhiệm vụ càng cao thì tiến bộ mới nhanh được chứ!” Vương Đằng nói mà không hề chút có áp lực nào.
“Đội trưởng, ngươi đúng là đứng nói chuyện không đau eo mà!” Hách Chính Nghiệp nói với vẻ mặt đau khổ.
“Eo ta tốt!” Vương Đằng gật đầu nói.
“…” Mọi người.
Nhiệm vụ lần này được giao bởi Sở cảnh sát khu thành nam. Đám người Vương Đằng đi tới Sở cảnh sát khu thành nam để bàn giao nhiệm vụ với cảnh sát ở bên đó.
Phụ trách tiếp đón hắn ở cửa chính là một người đàn ông trung niên mặc quân phục. Người này chính là Sở trưởng của Sở cảnh sát khu thành nam.
“Các vị, ban đầu Lôi Huy lấy trộm công pháp tu luyện hệ Phong mà Sở cảnh sát bọn ta tình cờ thu được trong một lần làm nhiệm vụ, mà vừa hay hắn cũng có thiên phú hệ Phong, nhưng ngặt cái là hắn lại không có đủ vốn để mua công pháp thế nên mới bí quá hoá liều đi lấy trộm, nhưng rất không may cho hắn đã bị một nhân viên của Sở cảnh sát phát hiện ra. Thật không ngờ được Lôi Huy không hề quan tâm đến tình nghĩa đồng nghiệp mà ra tay giết hại một cách dã man.” Sở trưởng Tân nói.
“Chỉ vì lấy trộm công pháp thôi sao?” Vương Đằng hơi kinh ngạc: “Không phải hiện tại có rất nhiều con đường có thể lấy được công pháp tu luyện à? Theo như ta biết thì người bình thường hoàn toàn có thể ký kết khế ước với một số gia tộc và thương nghiệp mà.”
“Nếu như có thể thì có ai tình nguyện giao tương lai của mình vào tay của kẻ khác đâu.” Sở trưởng Tân nói đầy ẩn ý: “Một khi đã ký kết khế ước thì muốn trở lại làm người tự do rất khó. Người như Lôi Huy sẽ không cam nguyện khuất phục trước người khác đâu, hắn luôn tìm kiếm biện pháp tốt hơn. Nếu như lần đó không có người phát hiện ra thì hắn đã thành công rồi.”
Vương Đằng gật đầu tỏ vẻ đã hiểu. Chỉ có thể nói tên Lôi Huy kia không may mắn cho lắm, lấy trộm của công, với sự cảnh giác và lên kế hoạch của đối phương thì rất có thể hắn sẽ bình yên vô sự, sau này tìm đại một lý do như ông lão ở đầu phố thấy hắn cốt cách thanh kỳ nên đã tặng hắn một quyển bí tịch để tu luyện và các loại thoái thác khác nữa, không có chứng cứ thì không ai có thể bắt hắn. Tiếc là lại bị người khác bắt gặp…
“Được rồi, chúng ta trở lại với việc chính. Chúng ta truy bắt hắn kéo dài được nửa năm rồi nhưng hắn rất quen thuộc phong cách làm việc của chúng ta nên lúc nào cũng có thể tránh được trước khi chúng ta đến lục soát, sau đó hắn sẽ chạy trốn sang những tỉnh khác. Chẳng qua mấy ngày gần đây không biết vì sao hắn lại trở về Đông Hải, bị người khác tận mắt chứng kiến phát hiện ra sau đó lặng lẽ báo án nên chúng ta mới có thể biết được vị trí của hắn.” Sở trưởng Tân vừa cười khổ vừa nói: “Bây giờ thằng khốn Lôi Huy kia đang ẩn núp ở một thôn trong thành. Từ những thông tin trong tài liệu mà các Sở cảnh sát của các tỉnh khác chuyển đến thì chỉ trong vòng nửa năm Lôi Huy đã đạt đến cấp Chiến Binh nhị tinh, có thể nói là tiến bộ thần tốc, thêm nữa hắn còn là võ giả thuộc tính hệ Phong biến dị nên càng khó đối phó hơn.”