Toàn Thuộc Tính Võ Đạo

Chương 368: Mở cửa, phường đến đưa tình người!

Chương 368: Mở cửa, phường đến đưa tình người!

Hắn vừa nói vừa nghi ngờ nhìn đám người Vương Đằng. Thông qua hệ thống nhiệm vụ hắn đã biết chẳng qua đám người Vương Đằng chỉ là tân sinh viên đại học năm nhất, trên nhiệm vụ đã đưa ra rõ yêu cầu rồi, không biết những tân sinh viên tay mơ này liệu có đạt được điều kiện hay không? “Sở trưởng Tân yên tâm, nếu chúng ta đã nhận nhiệm vụ này thì tất nhiên đã nắm chắc. Chúng ta cũng không đến mức lấy tính mạng ra làm trò đùa.” Vương Đằng nhìn ra suy nghĩ của hắn, nói: “Huống chi nếu hệ thống nhiệm vụ cho phép chúng ta tiếp nhận nhiệm vụ thì điều đó chứng tỏ chúng ta có năng lực này.”
Sở trưởng Tân gật đầu, không nói gì nữa. Điều nên nói hắn đã nói hết rồi, bọn họ nhận nhiệm vụ thì tất nhiên bọn họ cũng phải tự gánh lấy hậu quả.
Tại làng đô thị.
Nhóm người Vương Đằng ra khỏi Sở cảnh sát khu thành nam thì liền đi thẳng đến nơi này.
Lúc này mới hơn chín giờ, đa số người đều đã ra ngoài làm việc, ở thành phố lớn như Đông Hải này, tiền thuê một số nhà trọ là vô cùng cao, rất nhiều người đi làm không thuê nổi, chỉ có thể lựa chọn ở những làng đô thị như thế này.
Mặc dù hoàn cảnh không tốt, nhưng giá cả lại rẻ.
Cuộc sống không dễ dàng, không phải ai cũng được hạnh phúc giống như nhóm người Vương Đằng.
Họ ăn mặc tiết kiệm, giảm bớt các loại chi tiêu, vậy mà số tiền tích lũy được sau một năm có khi còn chưa đủ để nhóm người Vương Đằng ăn một bữa cơm tại canteen lầu hai.
Thực tế chính là tàn khốc như thế.
Khu ổ chuột có không ít cửa tiệm buôn bán tạp hóa, một hai ông lão bà lão ngồi trong tiệm, nửa ngày không thấy bóng dáng một người khách đến mua đồ.
Bốn phía trong nhà tương đối nhỏ hẹp, bất cứ nơi nào cũng có thể nhìn thấy dây điện rũ ra bên ngoài, cùng với những chiếc sào phơi đồ với đủ loại quần áo trên đó.
Mấy người Vương Đằng đứng trên sân thượng của một tòa nhà, nhìn về một số căn phòng thấp hơn ở trước mặt.
Giáo viên Lưu Phong cũng theo tới, nhưng lại không xuất hiện.
Lúc thi hành nhiệm vụ, hắn đều núp trong bóng tối, trừ khi sinh viên xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nếu không hắn cũng sẽ không ra tay.
“Chính là chỗ này rồi!” Viên Tĩnh nhìn địa chỉ cụ thể mà bên Sở cảnh sát cung cấp nói.
Tòa nhà mà Lôi Huy cư ngụ nằm ở vị trí giáp biên giới, vô cùng cũ nát, không có nhiều người ở.
“Bây giờ chúng ta ra tay luôn à?” Hách Chính Nghiệp hỏi.
“Được, bây giờ cũng không có người, lập tức ra tay sẽ không gây sự chú ý cho quá nhiều người. Các ngươi phái một người lên gõ cửa, những người còn lại mai phục ở bên cạnh, ta giúp các ngươi xem xét xung quanh, phòng trường hợp có người thường đến gần.” Vương Đằng gật đầu nói.
“Lấy lý do gì để gõ cửa đây?” Lý Văn Đống buộc miệng hỏi.
“phường đến đưa tình người được không?” Vương Đằng tức giận nói.
“...” Mọi người.
Sau khi Vương Đằng sắp xếp xong, mấy người họ không lãng phí thời gian nữa, lập tức hành động.
Nhưng lại có một vấn đề gây rắc rối xảy ra.
“Ai sẽ đi gõ cửa?”
Mọi người liếc mắt nhìn nhau, trong nhất thời không thể đưa ra quyết định, tất nhiên người đi gõ cửa sẽ có thể gặp những nguy hiểm nhất định.
“Chơi kéo búa bao đi” Vương Đằng nói xen vào.
“…” Mọi người nhìn Vương Đằng một cái, tuy rằng có chút cạn lời, nhưng cũng rất chân thành tiếp thu ý kiến của hắn, suy cho cùng cũng không có biện pháp nào khác tốt hơn.
Thế là mấy sinh viên tụ lại chơi trò kéo búa bao ấu trĩ…
Đá, kéo, bao!
Hách Chính Nghiệp hít một hơi thật sâu, vẻ mặt tràn đầy sự đau khổ, hắn thua rồi.
Lần này thật sự bắt đầu hành động rồi, nhóm người Lý Văn Đống và Viên Tịnh mai phục ở xung quanh căn phòng, còn Hách Chính Nghiệp thì bước đến cửa chính.
“Cộc cộc cộc!”
“Mở cửa, phường đến đưa tình người!”
“…”
Vương Đằng không thể không che mặt lại, tên ngốc này!
Thình thịch!
Ngay sau đó, cửa chính mở ra, một bóng dáng bất thình lình nhảy bổ ra, một luồng sáng sắc bén đột ngột xuất hiện, đâm về phía Hách Chính Nghiệp đang đứng ngoài cửa.
“Má ơi, đội trưởng, ngươi lừa ta!” Hách Chính Nghiệp lập tức trợn trắng mắt, phát ra tiếng kêu thảm thiết như heo bị thọc tiết.
May là lúc gõ cửa hắn đã gồng cứng cả cơ bắp trên người, sớm đã chuẩn bị tháo chạy, trong phòng là một võ giả cấp Chiến Binh nhị tinh thực thụ, hắn làm sao có thể là đối thủ được.
Lúc này nhìn thấy bóng người từ trong phòng xông ra, hắn không cần suy nghĩ thì đã bổ nhào về phía bên cạnh.
Nhưng mà tốc độ của đối phương cực nhanh, luồng ánh sáng kia vừa chuyển động đã đâm vào phía sau lưng của Hách Chính Nghiệp.
Nhưng mà chuyện kỳ quái lại xảy ra, đòn tấn công của hắn đường như đụng phải một vật thể vô hình, không thể làm Hách Chính Nghiệp bị thương.
“Trò vặt!” Vương Đằng ngồi trên thành sân thượng, nhìn cuộc chiến bên dưới, bĩu môi.
Một luồng niệm lực tinh thần lan tràn, quấn quanh tay của hắn…
Bóng người kia căn bản không biết chuyện gì xảy ra, lúc này mặt liền biến sắc.
Còn đám người Viên Tịnh, Lý Văn Đống bên cạnh cuối cùng cũng kịp phản ứng, lao nhao tấn công về phía hắn.
Hơn nữa cuối cùng mọi người cũng nhìn rõ người này chính là Lôi Huy, người đang bị truy nã.
Lôi Huy tấn công một lần không thành công, căn bản không ngừng lại mà lập tức né tránh đòn tấn công của những người khác, phóng chạy về phía con hẻm bên ngoài.
“Không xong, đừng để hắn chạy!”
Hách Chính Nghiệp bò dậy từ trên mặt đất, hét lớn.
Hắn còn tưởng rằng bản thân né tránh được đòn tấn công của đối phương, hồn nhiên không biết được rằng lúc nãy hắn đã dạo một vòng quanh quỷ môn quan. Hắn nhìn thấy bóng người đó sắp chạy, lập tức co giò đuổi theo.
“Cẩn thận một chút!” Đám người Lý Văn Đống lập tức lên tiếng nhắc nhở, rồi cũng vội vàng đuổi theo.
Vương Đằng đứng dậy, mũi chân nhún nhẹ một cái trên sân thượng, cơ thể nhảy về phía trước, đuổi theo sát mọi người.
Hách Chính Nghiệp đuổi kịp, đập một côn về phía Lôi Huy.
Lôi Huy lập tức dừng lại, né sang một bên, các sinh viên còn lại mai phục ở bốn phía, bao vây lại, kẹp hắn ở chính giữa.
“Lôi Huy, bó tay chịu trói đi, ngươi không có đường thoát đâu.” Hách Chính Nghiệp quát to.
“Mấy tên gà mờ mà cũng muốn bắt ta à!” Lôi Huy nói bằng một giọng điệu khinh thường. Dựa vào mắt nhìn lão làng của hắn, vừa nhìn đã biết đám người Hách Chính Nghiệp không có kinh nghiệm thực chiến gì, còn rất non nớt.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất