Chương 369: Thật sự là người sói!!!
Ánh mắt của hắn quét nhìn bốn phía, không để sót chút dấu vết. Hắn đã sớm thăm dò khu vực xung quanh này rồi, lúc này chẳng qua là tính toán đường tẩu thoát nào tốt nhất thôi. Mặc dù đám thanh niên đối diện này xem ra có vẻ không mạnh, nhưng hắn hoàn toàn không có ý định dây dưa, có người tìm đến cửa, điều này cho thấy Sở cảnh sát đã biết nơi ẩn thân của hắn, chẳng lẽ còn đợi nhiều người hơn nữa đến bắt hắn sao?
“Đừng nói nhảm với hắn nữa, ra tay đi.” Lý Văn Đống dường như đoán được ý định của Lôi Huy, lập tức quát to.
Mấy người họ cũng không ngu, cùng nhau phát động tấn công, dùng các loại binh khí chém thẳng về phía Lôi Huy.
“Xem ra không giết một hai người thì không đi được rồi.” Trong ánh mắt Lôi Huy chợt lóe lên một tia tàn khốc.
Nửa năm nay hắn từ một nhân viên cảnh vụ biến thành kẻ đào phạm, đã trải qua rất nhiều chuyện, trên người đã luôn mang một luồng khí hung hãn, sớm đã trở thành một gã liều mạng chân chính.
Chiến đao trong tay của hắn ánh lên một tia sáng xanh, lưỡi đao đẩy trường côn của Hách Chính Nghiệp ra, lập tức chuyển hướng vuốt qua cổ của Lý Văn Đống.
Lý Văn Đống giơ đao lên đỡ, nguy hiểm dồn dập, lại bị một luồng sức mạnh khổng lồ đạp bay ra ngoài.
Xét về thực lực, cấp Chiến Binh nhất tinh đối đầu với cấp Chiến Binh nhị tinh, thì hắn tất nhiên ở thế yếu hơn, đối đầu trực diện chắc chắn không thể có phần thắng.
Lôi Huy muốn thừa thắng truy kích lấy mạng của Lý Văn Đống, chỉ tiếc là những người còn lại đã ập tới, Lôi Huy chỉ đành phải xoay người lại ngăn cản.
Hắn quét một đao ngang qua, đẩy lùi nhóm người kia.
Sau đó hắn nhắm vào Viên Tịnh, trong ánh mắt lóe lên một tia sắc lạnh, rồi nhảy lên cao, chém một nhát về phía Viên Tịnh.
Nhưng khi hắn đang ở trên không trung thì đột nhiên dừng lại một chút.
“Lại là luồng sức mạnh kỳ quái kia?!” Vẻ mặt Lôi Huy đầy hoảng sợ.
Viên Tịnh có thể thi đỗ vào Hoàng Hải thì vốn dĩ bản thân cũng không phải là loại công tử bột gì nên lúc này nhah chóng nắm bắt cơ hội, bộc phát nguyên lực, đâm một nhát vào tim Lôi Huy.
Nguyên lực toàn thân của Lôi Huy bộc phát, cố gắng chống đỡ, người bị xê dịch một khoảng ngắn.
Xoẹt!
Chiến kiếm của Viên Tịnh đâm vào lồng ngực của hắn, nhưng chưa đâm xuyên qua tim mà hắn đã kịp né tránh.
Lôi Huy là một kẻ hung ác, không, hắn là người sói!
Chỉ thấy hắn cười dữ tợn một tiếng, bàn tay bao trùm bởi nguyên lực nắm chặt lấy chiến kiếm của Viên Tịnh, trong miệng phun ra một búng máu, văng thẳng lên mặt Viên Tịnh.
Viên Tịnh biến sắc, theo bản năng buông kiếm lui ra.
Vòng vây lập tức xuất hiện lỗ hổng, Lôi Huy vung một nhát đao ra phía sau, xông ra khỏi lỗ hổng, chạy ra phía xa.
Tuy nhiên hắn chỉ mới vừa chạy được mấy bước thì đột nhiên té nhào, úp mặt xuống, lăn quay ra đất!
Xoẹt!
Chiến kiếm còn ghim trên người hắn đâm thẳng hoàn toàn vào ngực, xuyên qua cả lưng của hắn.
“…”
Đám người Hách Chính Nghiệp lúc này đều sững sờ.
Cái gì vậy?
Bọn họ đều cho rằng Lôi Huy bỏ chạy mất rồi, kết quả hắn lại vô duyên vô cớ nhào lên!
Đúng vậy, chính là vô duyên vô cớ, bọn họ hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, Lôi Huy đã ngã xuống rồi.
Lúc này Vương Đằng nhẹ nhàng nhảy lên, đáp xuống trước mặt đám người, vài người mới đột nhiên bừng tỉnh.
“Đội trưởng, vừa nãy là ngươi ra tay sao?” Hách Chính Nghiệp kinh ngạc hỏi.
“Chẳng lẽ ngươi thật sự cho rằng hắn tự nhào lên sao!” Vương Đằng liếc hắn một cái, tức giận nói.
Trong lòng mọi người đều chấn động.
Thực lực của Vương Đằng rốt cuộc là mạnh đến mức nào!?
Lại có thể dễ dàng giải quyết Lôi Huy là chiến binh cấp nhị tinh.
Mà bọn họ hoàn toàn không nhìn ra Vương Đằng rốt cuộc đã làm như thế nào, điều này có hơi đáng sợ.
“Cảm ơn ngươi đã cứu ta.” Viên Tịnh đi tới, nhẹ nhàng nói.
“Ừ.” Vương Đằng biết nàng đang nói đến cái gì, không hề phủ nhận, gật đầu, nói: “Chiến đấu sinh tử cần quyết đoán, vũ khí rơi vào tay đối phương, nên bỏ thì bỏ, đừng có bất kì do dự nào, ngoài ra cũng cần giữ lại vài phần sức lực, có thể chiến cũng có thể lùi.”
“Ta biết rồi!” Viên Tịnh khiêm tốn tiếp thu, lúc này nàng vẫn còn chút nghĩ mà phát sợ, lần dạy bảo này đủ để cô ghi nhớ rất lâu.
“Đội trưởng, ngươi gài bẫy ta!” Hách Chính Nghiệp u oán nhìn Vương Đằng, kêu gào.
“Ngươi nói cái gì, ta không biết gì cả, không liên quan đến ta!” Vương Đằng lắc đầu nói.
“Phì…” Mọi người phụt cười.
“Hách Chính Nghiệp, bản thân ngươi ngu ngốc thì đừng oán trách đội trưởng chứ!” Lý Văn Đống ha ha cười nói.
“Cút cút cút, ai ngu ngốc chứ!” Hách Chính Nghiệp tức giận.
Nhiệm vụ hoàn thành, mấy người thả lỏng, gần đây cũng quen thuộc không ít, không kiềm được mà nói cười náo nhiệt.
Đột nhiên, cô gái trong đội tên Hoàng Bình hô to: “Hắn chưa chết!”
Vương Đằng gần như ngay lập tức cũng đã để ý đến những tiếng động nhỏ phát ra từ thi thể Lôi Huy, nhíu mày nhìn qua.
Những người khác nghe thấy tiếng kêu của Hoàng Bình, nhao nhao quay đầu nhìn về hướng Lôi Huy.
“Hắn vẫn chưa chết??!” Viên Tịnh nhìn thân thể có hơi co rúm của Lôi Huy, kinh ngạc nói.
“Quan tâm hắn chết hay chưa, nhìn dáng vẻ này uy hiếp cũng không lớn, đi lên cho hắn một dao, tiễn Phật thì tiễn đến Tây phương.” Hách Chính Nghiệp tuỳ tiện nói.
Đồng thời muốn đi lên bổ đao.
“Đừng nhúc nhích!” Vương Đằng quát.
Hách Chính Nghiệp dừng bước theo bản năng, quay đầu nhìn về phía Vương Đằng: “Làm sao vậy? Đội trưởng.”
“Các ngươi mau nhìn kìa!” Viên Tịnh giọng nói có chút run rẩy kêu lên.
Thân Thể Lôi Huy bỗng nhiên run rẩy dữ dội, giống như bị động kinh, toàn bộ thân thể cong lại, cơ bắp trên thân thể giống như có thứ gì đó nhúc nhích bên trong.
Thân thể hắn bắt đầu phồng lên.
Leng keng!
Chiến kiếm cắm ở ngực hắn bị bắp thịt ép ra ngoài, rơi xuống mặt đất.
Bên ngoài miệng vết thương bốc lên từng sợi khói đen, sau đó nhanh chóng lành lại, trong miệngg Lôi Huy phát ra tiếng gầm gừ trầm thấp của dã thú.
“Đây là?”
Ánh mắt Vương Đằng hơi ngưng lại, hắn cảm nhận được một luồng hơi thở quen thuộc.
Nguyên lực Hắc Ám!!!
“Địa tinh sao lại xuất hiện nguyên lực Hắc Ám?” Ánh mắt Vương Đằng gắt gao nhìn những biến hoá trên cơ thể của Lôi Huy, trong lòng đầy nghi ngờ.