Chương 370: Thật sự là người sói!!! (2)
Thân hình Lôi Huy dần dần trở nên cường tráng, bên ngoài cơ thể thậm chí toát ra lông đen rậm rạp… “Các ngươi lùi ra xa đi.” Vương Đằng mở miệng nói.
“Đội trưởng!” đám người Hách Chính Nghiệp không biết sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng những biến hoá trên người Lôi Huy khiến bọn họ cảm thấy một luồng cơn ớn lạnh không thể giải thích được, cảm giác khủng hoảng dày đặc bao phủ lấy họ.
Bọn họ rất muốn rời khỏi ngay lập tức, nhưng lại không thể bỏ Vương Đằng lại một mình.
“Đi!” Vương Đằng kiên quyết nói.
Sự kì dị và khó sinh của loài Hắc Ám, nơi này chỉ có hắn biết, hơi không cẩn thận, là đám gà mờ Hách Chính Nghiệp rất có khả năng bị giết chết.
Thấy đám người Hách Chính Nghiệp còn ở lại tại chỗ, Vương Đằng đành phải giải thích vài câu: “Thứ này không uy hiếp ta được, nhưng mà cực kì nguy hiểm với các ngươi, với lại nếu để nó chạy thoát, sẽ có rất nhiều phiền phức, các ngươi còn không biết bí mật trong đó, bây giờ chỉ cần theo lời ta nói mà làm là được.”
“Vậy ngươi cẩn thận!”
Nghe hắn nói như vậy, mấy người Hách Chính Nghiệp biết không giúp được gì, chua xót trong lòng, lùi ra xa.
“Ha ha….ha!”
Tiếng thở nặng nề truyển đến, Lôi Huy từ từ đứng thẳng dậy, chiều cao của hắn ước tính hơn hai mét.
Hắn ngẩng đầu lên, dáng vẻ gương mặt biến đổi lớn.
“WTF, đây thật sự là người sói hả!” ngoài xa, Hách Chính Nghiệp nhìn thấy dáng vẻ của hắn, không nhịn nổi hét lên.
Bộ dáng của Lôi Huy lúc này đã hoàn toàn không giống hình người nữa, trên mặt cũng mọc ra nhiều lông đen, khoé miệng lộ ra răng nanh dữ tợn, giống người nhưng không phải người, giống sói cũng không phải sói, con ngươi cũng biến thành con ngươi giống dã thú, hiện ra hung quang màu đỏ tươi.
“Lại là một loài Hắc Ám khác sao?” Vương Đằng đánh giá nó.
“Gào!” Lôi Huy phát ra tiếng gầm trầm thấp, gầm gừ nói với Vương Đằng: “Hại ta không thể không hoàn thành chuyển hoá trước thời hạn, ngươi nên chết đi!”
“Vậy mà vẫn còn giữ lại lý trí?” Vương Đằng hơi ngạc nhiên.
“Ha, haha! Ha ha ha…” Lôi Huy thấy hắn coi thường mình, tức đến bật cười, nụ cười có hơi bất ổn: “Ta sẽ xé ngươi ra thành từng mảnh.”
“Không đúng, nhìn hình dạng này vẫn còn chưa bị ảnh hưởng, có hơi hung tàn, còn có chút thần kinh.” Vương Đằng lẩm bẩm.
“…”
Mặt sói của Lôi Huy không nhận ra mà co rúm mấy cái, giống như đã tức giận đến cực điểm.
“Ngươi cái tên này….”
“Bây giờ có phải ngươi rất muốn giết ta không?” Vương Đằng hỏi.
“…”
“Sau khi biến thành hình dạng này, có phải sẽ muốn ăn thịt người không?” Vương Đằng thấy hắn không đáp, lại hỏi.
“…”
“Hay là muốn uống máu người gì gì đó?”
“…”
Đám người Hách Chính Nghiệp nhìn đến ngu người.
Đụng phải loài quái vật này, không nhanh chóng giải quyết, vẫn còn ở đó hỏi mấy câu hỏi kì lạ, ngươi đây là đang thẩm vấn điều tra sao?
Mấy người liếc nhìn nhau, ào ào bái phục mạch não của Vương Đằng.
Vương Đằng hình như rất hào hứng, có rất nhiều thắc mắc, đột nhiên lại nghĩ ra cái gì đó, tiếp tục hỏi: “ À đúng rồi, lại nói ngươi rốt cuộc là ôm tâm thái như thế nào, mới muốn biến thành bộ dạng xấu xí như vậy?”
“….”
“Có phải tâm lí ngươi biến thái không?”
“…”
Mỗi khi Vương Đằng hỏi một câu, cơn giận của Lôi Huy càng tăng lên một đoạn, lúc này hoàn toàn nổ tung.
Hắn cũng không biết tại sao mình phải nghe Vương Đằng hỏi nhiều như vậy.
“Ngươi…”
“Đủ rồi!”
Lôi Huy rống lên một tiếng, trong nháy mắt biến thành một đạo bóng đen tan biến tại chỗ, từ dỉnh đầu Vương Đằng nhào xuống.
Xuỳ!
Một khắc sau, một thanh chiến kiếm đâm xuyên qua tim hắn.
“…”
Một cảnh tượng thật quen thuộc.
Lôi Huy trợn to mắt, hắn thậm chí còn không nhìn rõ rốt cuộc Vương Đằng ra tay lúc nào, lòng ngực đã trúng một kiếm.
“Tại, tại sao?” Trong lòng hắn tràn đầy nghi hoặc.
Tại sao hắn đã biến thành loài Hắc Ám, trở nên hùng mạnh như vậy, khủng khiếp như vậy, mà vẫn bị một kiếm đâm xuyên ngực.
Thế giới này đến cùng là như thế nào vậy?
Lôi Huy tỏ vẻ không hiểu ra sao, hỗn độn giữa không trung.
“Bởi vì ngươi quá yếu chứ sao.”
Vương Đằng nhìn vẻ mặt chết không nhắm mắt của Lôi Huy, nhân từ nói cho hắn câu trả lời.
“Không đúng, tại sao ngươi vẫn chưa chết?” Sau đó hắn ngạc nhiên hỏi lại.
“Đi chết đi!”
Lôi Huy tất nhiên không muốn trả lời, gào thét một tiếng, thân thể chìm xuống, hai tay hoá thành móng vuốt sắc bén chụp về phía đầu Vương Đằng.
Vương Đằng tung nắm đấm ra, nghênh đón móng vuốt sắc bén của Lôi Huy.
Bụp!
Một lực rất lớn đánh bay hắn.
Lôi Huy cảm thấy như thể móng vuốt của mình chạm vào một bề mặt kim loại vô cùng cứng rắn, hoàn toàn không thể phá vỡ phòng ngự của Vương Đằng được.
Hắn run sợ trong lòng, lộn một vòng trên không trung, hai chân đạp lên bức tường bên cạnh rồi trực tiếp bỏ chạy về phía xa.
Sở dĩ đã lâu vậy rồi mà hắn không bị bắt bao giờ là bởi vì hắn sẽ bỏ chạy bất cứ khi nào có cơ hội, giống như một con chuột nhát gan, chỉ biết trốn trong một con cống hôi hám tối tăm.
Lôi Huy đã hóa thân thành một người sói tốc độ cực nhanh, bốn chân chạm đất, trên vách tường cũng có thể đi như trên đất bằng.
Nhưng lần này hắn đã gặp phải Vương Đằng.
Tật Phong Bộ!
Tốc độ của Vương Đằng tăng vọt trong nháy mắt, nhanh chóng xông về phía Lôi Huy.
“Mẹ kiếp!”
Lôi Huy nghe thấy tiếng gió sau lưng thì quay đầu nhìn lại, vẻ mặt lập tức thay đổi.
Nguyên lực hệ Phong quanh quẩn trên hai móng tạo thành vuốt sắt, phóng về phía Vương Đằng phía xa xa.
Xuỳ!
Lưỡi dao gió ma sát với không khí.
Thân hình Vương Đằng khẽ lóe lên, tránh khỏi công kích của lưỡi dao gió.
Lôi Huy không ngừng thi triển phóng ra lưỡi dao gió, cố gắng làm chậm tốc độ của Vương Đằng.
Tuy nhiên, mặc dù Vương Đằng đang né tránh nhưng tốc độ của hắn không hề chậm lại tí nào, thậm chí còn ngày càng nhanh hơn.
Khoảng cách giữa hai người dần dần rút ngắn lại.
“Đừng giãy dụa vô ích nữa, ngươi trốn không thoát đâu.” Vương Đằng thản nhiên nói.
Lôi Huy không nói một lời nào, khi Vương Đằng tới gần, hắn đột nhiên quay đầu lại, há miệng phun ra một quả cầu sáng màu xanh đen.
Khoảng cách giữa hai người vốn đã rất gần, Vương Đằng không ngờ Lôi Huy lại có thể phun ra một đòn tấn công từ trong miệng mình như vậy, trong lòng giật thót.