Chương 371: Chiến kỹ đặc biệt: Đạn Ám Phong
Khóe miệng Lôi Huy nhếch lên nụ cười xấu xa. Ầm!
Quả cầu sáng màu xanh đen nhanh như tia chớp, rơi thẳng vào trên người Vương Đằng, sau đó nổ tung, hào quang màu xanh đen bao phủ khắp nơi.
“Bị đòn này của ta đánh trúng, ngươi nhất định phải chết!”
Lôi Huy có chút đắc ý.
Đây là con át chủ bài cuối cùng của hắn, vào thời điểm quan trọng hắn mới sử dụng vì muốn có được hiệu quả tấn công bất ngờ vào giờ phút này.
Nhưng khi ánh sáng tan đi, hắn sửng sốt phát hiện Vương Đằng không bị thương chút nào, một lớp nguyên lực màu vàng đất bảo vệ toàn thân Vương Đằng.
“Đây là… chiến kỹ phòng ngự!!” Lôi Huy khó mà tin được thốt lên.
Sao lại có thể như này?
Lôi Huy gần như muốn tự kỷ luôn.
Tại sao các đòn tấn công của hắn đều bị khắc chế? Thanh niên trước mắt này rốt cuộc là quái thai chui từ nơi nào ra vậy?
Vương Đằng không bị thương tổn cọng lông cọng tóc nào hết, thừa dịp Lôi Huy đang ngây người, mạnh mẽ lao về phía trước.
Ngay khi Lôi Huy định tránh đi thì Vương Đằng đã lao tới bên cạnh hắn, đồng thời cảm thấy cổ đau nhức kịch liệt, trời đất quay cuồng trước mặt.
“Ồ, cái cơ thể lông lá này là của ai đây? Xấu xí quá đi mất!”
Ý nghĩ này hiện lên trong đầu Lôi Huy, sau đó mất đi ý thức, chìm vào trong bóng tối.
Lúc này, hắn đã hoàn toàn trở lại vòng tay của Hắc Ám!
Thân thể to lớn ngã rầm xuống đất.
Vương Đằng tiến lên, xác nhận hắn đã chết hoàn toàn rồi mới thở phào nhẹ nhõm: “Cuối cùng cũng giết chết hắn rồi, tên này thật sự rất biết chạy trốn.”
Sau khi Lôi Huy chết đi, một số bong bóng thuộc tính nổi lên.
Nhặt lấy!
‘Nguyên lực hệ Phong x36’
‘Thiên phú hệ Phong trung cấp x5’
‘Đạn Ám Phong x1’
‘Nguyên lực Hắc Ám x8’
…
Vương Đằng hơi sững sờ!
Không ngờ Lôi Huy này lại rớt ra nhiều đồ tốt như vậy.
Không cần phải nói tới nguyên lực hệ Phong và nguyên lực Hắc Ám nữa, hiện nay hai loại nguyên lực này đều ở cấp Chiến Binh tam tinh, cách đột phá vẫn còn một chặng đường.
Sau đó là thiên phú hệ Phong trung cấp.
Vương Đằng vốn đã có thiên phú hệ Phong trung cấp, cộng thêm 5 điểm thiên phú hệ Phong trung cấp, mặc dù không có thay đổi gì, nhưng nó cũng khiến cảm ứng của hắn nhạy bén hơn với nguyên lực hệ Phong giữa thế giới này.
Thiên phú hệ Phong trung cấp: 11/500
Cuối cùng là chiến kỹ đặc biệt – Đạn Ám Phong!
Chiến kỹ này là chiêu cuối cùng mà Lôi Huy sử dụng ban nãy, có thể phun ra từ trong miệng, tấn công bất ngờ, rất hữu dụng.
Đồ tốt!
Vương Đằng sờ sờ cằm, khóe miệng dần dần nở nụ cười tưởng như vô hại.
Lúc này, đám người Hách Chính Nghiệp tập trung lại, nhìn xác chết của Lôi Huy nằm trên mặt đất, có hơi tò mò, cũng có hơi sợ hãi.
Con chó chết này trông độc đáo ghê!
Rốt cuộc là phải có bao nhiêu quyết tâm, Lôi Huy mới có thể chấp nhận bản thân mình trở thành quái vật như này?
Bọn họ không hiểu nổi.
“Rốt cuộc thì đây là cái quỷ gì vậy?” Hách Chính Nghiệp không nhịn được hỏi.
Đám người Viên Tịnh cũng nhìn Vương Đằng, hy vọng có thể nhận được câu trả lời nào đó từ trong miệng hắn.
“Loài Hắc Ám!” Vương Đằng giải thích.
Nếu bọn họ đã gặp nhau rồi thì không có gì phải giấu giếm nữa hết, vả lại sau này bọn họ cũng sẽ biết thôi, biết sớm hay muộn cũng không có gì khác biệt.
“Nếu các ngươi đơn độc đụng phải nó, có thể chạy thì chạy càng xa càng tốt, cứng rắn chống lại thì tám chín phần mười sẽ bị giết chết.” Vương Đằng nói.
Mấy người nhanh chóng gật đầu, vừa rồi bọn họ đã nhìn thấy hết rồi, bị đâm xuyên tim cũng không chết, bắt buộc phải chém đứt đầu, có thể thấy được cái thứ này không dễ giết chút nào.
Bọn họ không có sức mạnh như Vương Đằng, chắc chắn không thể dễ dàng ra tay như hắn được.
“Nhưng rất kỳ lạ, trước đây ta đã từng gặp phải một loài Hắc Ấm khác, bị đâm xuyên qua trái tim sẽ chết ngay, không lẽ loài Hắc Ám người sói này khác biệt sao?” Vương Đằng cau mày.
“Hay là trái tim hắn có chỗ kỳ lạ?” Viên Tịnh hỏi.
Trong lòng Vương Đằng khẽ động, nhưng không nói gì, lấy điện thoại ra báo cho Sở cảnh sát quận Nam Thành đến chở xác đi.
Người của Sở cảnh sát đã đợi lệnh ở gần đó từ lâu, nhận được thông báo vội vã chạy đến ngay.
Sở trưởng Tân đích thân đến hiện trường, nhìn thấy thi thể của Lôi Huy thì vô cùng ngạc nhiên: “Loài Hắc Ám!!”
Vương Đằng cũng không ngạc nhiên, sự tồn tại của loài Hắc Ám hẳn là một số quan chức cấp cao cũng đã biết đến rồi.
“Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra vậy?” Sở trưởng Tân hỏi.
“Như ngươi thấy đó, Lôi Huy đã chuyển hoá mình thành loài Hắc Ám.” Vương Đằng đáp.
“Thằng khốn này, lại điên rồ đến vậy, lẽ nào hắn không biết việc này có nghĩa là gì sao?” Sở trưởng Tân oán hận nói.
“Sở trưởng Tân, độ khó của nhiệm vụ này quá cao, có phải nên tăng phần thưởng học phần của chúng ta một chút không?” Vương Đằng nói.
“Được thôi, sau khi quay về ta sẽ tăng phần thưởng lên mức thích hợp.” Sở trưởng Tân vui vẻ gật đầu, cười nói: “Mấy người các ngươi thực sự là tuổi trẻ tài cao, mới trẻ như vậy đã có thể giết chết loài Hắc Ám, tương lai sau này chắc chắn sẽ rất tươi sáng.”
Đám người Hách Chính Nghiệp trông có vẻ hơi kỳ lạ, bọn họ phát hiện ra rồi, không có ai có con mắt chọn nhiệm vụ như Vương Đằng hết, đều sẽ có phát sinh tai nạn, phần thưởng cũng sẽ được tăng lên, không biết nên nói là việc tốt hay xấu nữa.
Nếu là một học sinh bình thường gặp phải tình huống này, đừng nói là hoàn thành nhiệm vụ, có giữ được mạng của mình hay không đã là một vấn đề rồi.
“À phải rồi, tên Lôi Huy này có hơi kỳ lạ, vừa rồi ta đâm xuyên qua trái tim hắn nhưng lại không giết chết được hắn, Sở trưởng Tân có biết lý do không?” Vương Đằng hỏi.
“Còn có chuyện như vậy sao?” Sở trưởng Tân ngạc nhiên, trầm ngâm nói: “Sở cảnh sát của bọn ta không có quyền xử lý thi thể của loài Hắc Ám này, đến lúc đó nhất định sẽ bàn giao lại cho quân đội. Ta sẽ nói với họ về chuyện này, đợi có kết quả khám nghiệm tử thi, ta sẽ thông báo cho các ngươi biết.”
“Được, vậy thì làm phiền ngươi rồi!” Vương Đằng nói: “Ngoài ra, ta luôn cảm thấy việc Lôi Huy quay trở lại Đông Hải là có toan tính gì đó, vả lại làm thế nào mà hắn lại có được phương pháp chuyển hóa thành loài Hắc Ám cũng rất đáng để điều tra, tốt hơn hết là Sở trưởng Tân nên đề cập chuyện này với Bộ Chỉ huy quân sự.”
“Ừ, yên tâm đi, chúng ta thận trọng hơn bất cứ ai về loài Hắc Ám.” Sở trưởng Tân nói.