Chương 384: Thông qua khảo hạch phù văn sư trung cấp
Nếu như không có Tô Linh Huyên và Vương Đằng, hai người bọn họ có lẽ sẽ tương đối hài lòng với thành tích của mình, nhưng bây giờ, nhìn số điểm này, quả thực không thể đi so với người ta. Lúc trước bọn họ cũng là thiên tài có tiếng ở Dương thành, bây giờ lại bị so sánh đến thương tích đầy mình, bọn họ còn có mặt mũi gì được gọi là thiên tài?
Lúc này những người tham gia thi khác đều đang bàn luận xôn xao, chấn động vô cùng.
“Thiếu niên kia thế mà thi được điểm tuyệt đối sao?”
“Rất muốn xem thử pháp trận phù văn hắn khắc họa, rốt cuộc là làm đến trình độ nào?”
“Vừa nãy ba giám khảo và hội trưởng đều nói pháp trận phù văn hắn khắc cực kỳ hoàn mỹ, cho điểm cao như vậy, có thể thấy được là thật sự hoàn mỹ!”
“Điểm số của Tô Linh Huyên cũng rất cao, nàng chỉ mới có mười sáu tuổi, cũng đã rất đáng gờm rồi.”
“Đem so với hai người Lưu Tinh Huy và Tô Linh Vân, quả thực là trên bầu trời và dưới mặt đất…”
Lưu Tinh Huy và Tô Linh Vân nghe được mấy lời nghị luận này, sắc mặt càng thêm khó coi, trong mắt không khỏi hiện lên vẻ ghen ghét.
Sau khi cuộc thi kết thúc, có mấy nhân viên công tác của Công hội Phù văn bưng một cái khay đi đến, trong khay đặt một chiếc áo khoác dài màu đen.
Một vị giám khảo trong đó đứng người lên cười nói:
“Các vị, đầu tiên là chúc mừng các ngươi trở thành phù văn sư sơ cấp, về sau các ngươi chính là một phần của công hội, có thể hưởng thụ phúc lợi, đãi ngộ đặc biệt từ công hội. Bên trong công hội có bình đài nhiệm vụ, khu vực giao dịch chuyên biệt, các ngươi có thể nhận nhiệm vụ, trao đổi tài liệu bản thân mình thiếu, vân vân, trên bình đài.”
“Tiếp đó, cấp cho các ngươi áo khoác dài đồng phục trong nội bộ công hội, trên áo khoác dài này có phù văn do phù văn sư cao cấp của công hội chúng ta khắc họa, có các loại công hiệu như phòng ngự, chống bụi, phòng ẩm, thậm chí là phòng độc, giá chỉ một ngàn nguyên thạch trở lên, nó không chỉ tượng trưng cho thân phận, càng là tượng trưng cho vinh dự, hy vọng các ngươi quý trọng thật tốt.”
Mọi người nghe đến đo, ánh mắt đều nóng bỏng nhìn về phía những chiếc áo khoác dài được những nhân viên công tác kia bưng trong tay.
Những người không thông qua cuộc thi sôi nổi lộ ra vẻ mặt ao ước.
Ngay sau đó, nhân viên công tác đi lên trước, đi đến trước mặt mỗi phù văn sư sơ cấp thông qua cuộc thi, đưa áo khoác dài cho đối phương.
Mấy người cũng là yêu thích không buông tay, thậm chí có người cởi ra áo khoác của mình tại chỗ, thay bằng chiếc áo khoác phù văn sư đen đẹp đẽ này. Trước khi chưa trở thành phù văn sư, bọn họ có người có thể đã phải sống vô cùng túng thiếu, nhưng giờ phút này, sau khi thay vào chiếc áo khoác đen này, cả người rực rỡ hẳn lên, nổi bật ra cảm giác cao quý của phù văn sư. Cái gọi là người dựa vào ăn mặc, đúng là như thế.
Lúc này, hội trưởng Goring mang theo Tô Linh Huyên đi tới, cười nói: “Người thanh niên, chúng ta tìm một chỗ trò chuyện chút?”
“Cái đó… chờ một chút. Ta còn muốn tham gia thi phù văn sư trung cấp nữa!” Vương Đằng lên tiếng.
“…” Goring ngây người, những người khác cũng sôi nổi ngạc nhiên.
“Còn muốn tham gia khảo hạch phù văn sư trung cấp?”
Hội trưởng Thương Lâm và ba tên giám thị kinh ngạc nhìn Vương Đằng.
Ánh mắt của Goring phía sau Tô Linh Huyên cũng trừng lên thật to, khẽ há cái miệng nhỏ, cho là mình nghe lầm.
Bên trong căn phòng, mọi ánh mắt đều tập trung trên người Vương Đằng, việc hắn thành công thông qua khảo hạch phù văn sơ cấp với điểm tuyệt đối đã làm cho mọi người sững sờ, cảm thán thiên phú của hắn thật đáng kinh ngạc. Bây giờ hắn còn muốn tham gia khảo hạch phù văn sư trung cấp, loại thiên phú như thế này nên hình dung thế nào đây?
Nhất thời mọi người im lặng tập thể.
“Tên này!” Lưu Tinh Huy thấy ở trong sân Vương Đằng trở thành tiêu điểm duy nhất, trong ánh mắt thiêu đốt lên ngọn lửa cháy rừng rực, đó là ngọn lửa ghen tỵ.
Đãi ngộ như thế này trước kia thuộc về hắn, nhưng bây giờ bị đối phương cướp đi.
Ngược lại Tô Linh Vân không quá ghen tỵ với Vương Đằng, mâu thuẫn của nàng chủ yếu là đối với Tô Linh Huyên, giờ phút này nhìn thấy rõ khuôn mặt góc cạnh của Vương Đằng, trong mắt tỏa ra ánh sáng.
Nếu như hắn thật sự thông qua khảo hạch phù văn sư trung cấp, vậy thì...
“Rốt cuộc là người này chui từ đâu ra, nếu như hắn thông qua khảo hạch phù văn sư trung cấp vậy thì quá yêu nghiệt rồi!” Mọi người lấy lại tinh thần, nhìn Vương Đằng, giống như đang nhìn quái vật, cười khổ không ngớt.
“Nhưng ngươi không nên xem thường khảo hạch phù văn sư trung cấp, muốn thông qua khảo hạch phù văn sư trung cấp không chỉ cần khắc hai pháp trận phù văn cấp nhị tinh vào đồ vật, còn phải có đủ nguyên lực cấp nhị tinh, cùng với tinh thần lực cấp Phàm cảnh trung giai.” Tô Linh Huyên không khỏi nhắc nhở.
“Nguyên lực cấp nhị tinh, tinh thần lực cấp Phàm cảnh trung giai.. “ Vương Đằng liếc nhìn cô gái nhỏ này một cái.
Nguyên lực cấp nhị tinh là cách nói của đại lục Tinh Võ, thể hiện thực lực của cấp Chiến Binh nhị tinh.
Mà tinh thần lực Phàm cảnh chính là cảnh giới trước Linh cảnh. Tinh thần lực của người bình thường đều ở cấp Phàm cảnh, mà hiện tại Vương Đằng đang ở Linh cảnh, hơn nữa còn đạt tới trình độ cao giai.
Nếu như Tô Linh Huyên biết được thực lực chân chính của Vương Đằng, không biết sẽ có cảm tưởng như thế nào?
“Nếu như có thể, ta còn muốn thử xem.” Vương Đằng nói.
Vẻ mặt Goring khựng lại, ý vị sâu xa nhìn Vương Đằng nói: “Ngươi xác định muốn tham gia khảo hạch phù văn trung cấp sao?”
“Ừ.” Vương Đằng gật đầu.
Ba tên giám thị đi tới, nghe được sự kiên trì của Vương Đằng, sắc mặt lập tức hơi nghiêm trọng.
“Nhóc con kia, đây cũng không phải là nói đùa.” Tên giám thị tộc Địa tinh nói.
Nếu ở tuổi này mà Vương Đằng có thể thông qua khảo hạch phù văn sư trung cấp, như vậy chỉ có thể dùng từ yêu nghiệt để hình dung thiên phú của hắn. Phóng tầm mắt cả phù văn giới của tất cả đế quốc, đã trên trăm năm chưa từng xuất hiện thế hệ kinh diễm đáng sợ như thế này.
“Không cần nghiêm túc như vậy, chỉ là một khảo hạch mà thôi, không phải Công hội Phù văn đều có khảo hạch phù văn sư trung cấp mỗi ngày sao? Số lượng người tham gia có lẽ không ít, thêm ta cũng không nhiều lắm, bớt ta cũng không thiếu đi một người. Nếu thật sự không được thì thôi.” Vương Đằng im lặng nói.