Chương 385: Thông qua khảo hạch phù văn sư trung cấp (2)
“Có thể! Làm sao không thể chứ! Bây giờ lập tức cho ngươi chuẩn bị khảo hạch.” Goring lập tức nói. Nếu như để cho Vương Đằng chạy thoát, sau này phát hiện quả thật hắn đã là phù văn sư trung cấp thì đây chính là tổn thất lớn cho Công hội Phù văn Dương thành. Cả đế quốc, mỗi thành thị đều sắp đặt Công hội Phù văn, mọi người cùng chung một nhà, nhưng lại có sự cạnh tranh. Ở trong địa bàn Công hội Phù văn xuất hiện một thiên tài cấp yêu nghiệt, đối với bọn hắn mà nói chỉ có chỗ tốt không có chỗ xấu.
Trong nháy mắt ba tên giám thị cũng kịp phản ứng.
Huống chi đúng như Vương Đằng đã nói, chỉ là một khảo hạch mà thôi, người tham gia khảo hạch mỗi ngày nhiều như vậy, thêm Vương Đằng thì đã sao?
Đợi có kết quả khảo hạch, tự nhiên tất cả sẽ rõ.
Ba tên giám thị và hội trưởng Goring đích thân dẫn Vương Đằng tới một phòng khác, trên cửa phòng viết chữ phòng khảo hạch phù văn sư trung cấp.
Bên trong phòng khảo hạch phù văn sư trung cấp hơi ít người, chỉ có lác đác mấy người. Giám thị khảo hạch phù văn sư trung cấp bên trong thấy đám người Goring dẫn theo Vương Đằng tới, lập tức giật mình, đứng lên nói: “Hội trưởng, sao ngài lại quay lại rồi?”
“Ta đưa một người tới tham gia khảo hạch phù văn sư trung cấp.” Goring nói.
“À, là ai? Lại khiến ngài đích thân đưa tới.” Khảo hạch phù văn sư trung cấp cũng có ba tên giám thị. Ba tên giám thị nghe vậy không khỏi kinh ngạc.
Bọn họ biết biết đệ tử của Goring – Tô Linh Huyên cùng lắm chỉ đạt tới trình độ phù văn sư sơ cấp, hơn nữa đều biết nàng, lúc này không thấy bóng dáng của nàng mà ngược lại là thấy Vương Đằng phía sau Goring, trên mặt không khỏi lộ ra vẻ ngờ vực.
“Chính là hắn.” Goring để Vương Đằng ở phía sau đi ra, nhìn quanh một vòng, nói: “Khảo hạch của các ngươi còn chưa tiến hành đúng không.”
“Còn trẻ như vậy mà tham gia khảo hạch phù văn sư trung cấp?” Ánh mắt ba người lộ ra vẻ vô cùng kinh ngạc, mặt nhìn nhau rồi liếc mắt một cái, gật đầu đáp: “Quả thật là còn chưa bắt đầu.”
“Vậy cộng thêm hắn vào.” Goring không giải thích thân phận của Vương Đằng, nói thẳng.
“Được!” Ba người thấy vậy, không hề hỏi nhiều nữa, giao cho nhân viên làm việc chuẩn bị thêm một cái bàn khảo hạch nữa.
Khảo hạch phù văn sư trung cấp sẽ bắt đầu nhanh thôi!
“Hi vọng ngươi không làm cho ta thất vọng.” Goring nhìn Vương Đằng đi lên bàn khảo hạch, ánh mắt lóe lên, thì thào tự nói trong lòng.
...
Bên ngoài phòng khảo hạch phù văn sư trung cấp.
Đám người Lưu Tinh Huy và Tô Linh Vân chưa rời đi mà tụ tập trên hành lang, đợi kết quả khảo hạch của Vương Đằng.
Tô Linh Huyên cũng đứng trong nhóm ở lại, ngóng trông nhìn cửa phòng khảo hạch, trong lòng thầm nhủ: “Thầy giáo cũng thật là, lại không mang ta vào đó.”
Lưu Tinh Huy thấy Tô Linh Huyên một mình một bên, ánh mắt sáng lên, không kềm được nhích lại gần, ra vẻ thân mật nói: “Linh Huyên, ngươi cảm thấy tên kia có thể không thông qua khảo hạch sao?”
Tô Linh Huyên nhíu mày không để lại dấu vết, hơi dời đi nửa bước nói: “Ta không biết, xem kết quả là biết rồi.”
“Ta cảm thấy tám phần là không có kịch hay. Đoán là tên kia thấy có hội trưởng ở đây, muốn dùng loại phương pháp này thu hút ánh mắt của hội trưởng mà thôi.” Lưu Tinh Huy hoàn toàn không phát hiện động tác nhỏ của Tô Linh Huyên, tự nói với chính mình.
“Ngay cả chuyện mà các giảng viên đều không xác định được, dù sao ta cũng không nhìn ra điều gì.” Tô Linh Huyên ha ha nói.
Vẻ mặt Lưu Tinh Huy lập tức hơi ngưng lại.
“Ha ha, lấy mặt nóng dán vào cái mông lạnh cảm giác như thế nào?” Tô Linh Vân cười lạnh nói.
“Hừ!” Sắc mặt Lưu Tinh Huy trong nháy mắt đỏ lên, lạnh lùng hừ một tiếng, không hề nhiều lời nữa.
Tô Linh Huyên nhíu mày, lời nói của Tô Linh Vân thật khó nghe.
Nhưng mà đối với người chị họ này, nàng đúng là không còn cách nào khác. Kể từ ngày nàng bái Goring làm thầy, Tô Linh Vân dù sao cũng không ưa nàng.
Thời gian trôi qua, vào một khắc, cánh cửa phòng khảo hạch trước mặt từ từ mở ra, Goring và ba giám thị khảo hạch bước ra trước tiên.
“Thầy, kết quả thế nào rồi?” Tô Linh Huyên vội vàng chạy lên, kéo cánh tay Goring hỏi.
Goring thở dài.
“Không thông qua sao?” Trong đầu Tô Linh Huyên hiện ra khuôn mặt của Vương Đằng, có phần tiếc nuối.
Lưu Tinh Huy không khỏi thở phào nhẹ nhõm, trên mặt Tô Linh Vân cũng lộ ra vẻ thất vọng, ánh mắt lại trở nên hờ hững.
“Không, hắn đã thông qua. Chỉ là ta cảm thấy thiên phú của hán thực sự quá khủng bố mà thôi.” Goring cảm khái nói.
Tô Linh Huyên sững sờ một chút, không kềm được liếc mắt nhìn hắn.
Mặt Lưu Tinh Huy đầy vẻ ngạc nhiên.
Tô Linh Vân đột nhiên ngẩng đầu lên, trong mắt hiện lên một tia sáng.
Từ trong miệng Goring biết được Vương Đằng thông qua khảo hạch phù văn sư trung cấp, vẻ mặt mọi người không giống nhau, nhưng sự khiếp sợ trong lòng là giống nhau.
Vương Đằng đi sau Goring một bước, ở bên trong phòng khảo hạch nhặt bong bóng thuộc tính từ trên người mấy tên phù văn sư trung cấp rơi ra rồi mới đi ra.
Phù văn sư: 106/500 (trung cấp)
Hắn thấy vẻ mặt của mọi người cũng không để ý gì.
Vẻ mặt như thế hắn thấy nhiều lắm rồi, sớm đã tập thành thói quen, thế nên bây giờ biểu hiện vô cùng bình thản.
Nhưng dáng vẻ này của hắn trong mắt Goring là dáng vẻ đặc biệt khó có được. Chỉ mới chừng ấy tuổi, thiên phú kinh người, lại có thể không quan tâm hơn thua, có mấy người trẻ tuổi có thể làm được?
Có mấy phù văn sư sơ cấp chưa rời đi gật đầu thân thiện với Vương Đằng, đi tới lên tiếng chào hỏi, để lại chút ấn tượng.
Càng là thiên tài cấp yêu nghiệt, không chừng sau này chính là một nhân vật cấp Đại sư, biết một chút không có chỗ nào xấu cả.
Tô Linh Vân đi lên, cười nói: “Làm quen một chút, ta tên là Tô Linh Vân, con gái chi chính Tô gia ở Dương thành.”
Có câu nói duỗi tay không đánh người đang cười, Vương Đằng gật đầu nói: “Vương Đằng.”
“Chắc ngươi không phải là người bản địa, rãnh rỗi ta dẫn ngươi đi dạo xung quanh.” Tô Linh Vân nói.
Lưu Tinh Huy nhìn Vương Đằng được chào đón vây quanh, hừ lạnh một tiếng, mang người quay đầu rời đi.