Chương 386: Thần niệm sư
“Khảo hạch đã kết thúc, các vị không có việc gì thì giải tán đi.” Goring khoát tay áo với mấy người phía trong hành lang, sau đó đột nhiên xoay người cười nói với Vương Đằng: “Bây giờ chúng ta có thể nói chuyện vui vẻ một chút được không?”
“Vì sao hội trưởng cứ nắm mãi không tha một tên vô danh tiểu tốt như ta?” Vương Đằng cười khổ nói.
“Ngươi đắc ý trong lòng sao, không biết có bao nhiêu người mong muốn được thầy mời đâu.” Tô Linh Huyên tức giận nói.
Hình như Goring nhận ra Vương Đằng có điều băn khoăn, không thèm để ý khoát tay áo, cười ha ha nói: “Yên tâm, ta thật sự chỉ muốn hàn huyên tán gẫu với ngươi, sẽ không bắt ngươi làm chuyện gì đâu.”
“Vậy cũng được.” Đã nói đến nước này, Vương Đằng cũng không nên từ chối nữa, gật đầu nói.
Mọi người thấy Vương Đằng đi theo Goring đi xa, trên mặt không khỏi lộ ra vẻ hâm mộ, sau đó cũng nói chuyện say sưa bàn luận những chuyện chứng kiến hôm nay rồi dần dần tản đi.
Giống như bọn họ cảm thấy tự hào đối với việc có thể chứng kiến sự khởi đầu của một truyền kỳ.
Vương Đằng đi theo hội trưởng Goring vào bên trong Công hội Phù văn. Khắp nơi đều là hành lang, bảy lần ngoặt tám lần rẽ, cũng không biết tới nơi nào, cuối cùng theo một cánh cửa đi ra.
Trước mắt là một hoa viên nhỏ hương thơm xông vào mũi. Các loại sinh vật kỳ quái lúc ẩn lúc hiện trong bụi hoa, thấy Goring và Tô Linh Huyên đến cũng không có bất kỳ vẻ sợ hãi nào, ngược lại sau khi thấy người lạ như Vương Đằng, tất cả đều nhìn chằm chằm mắt to đánh giá hắn.
Vương Đằng thấy một đám sinh vật kỳ dị hơi mờ giống như thạch đang sôi nổi trong bụi cỏ, không khỏi kinh ngạc nói: “Đây là... Slime?”
“Slime? Đó là cái gì?” Tô Linh Huyên nghi ngờ nhìn Vương Đằng liếc mắt một cái, nói: “Bọn chúng tên là quái bảo bảo Nhuyễn Nê.”
“Quái, quái bảo bảo Nhuyễn Nê!!” Khóe miệng Vương Đằng co giật, không khỏi lặp lại cái tên này lần nữa, cảm giác thật là tương đối sâu sắc.
“Cái nên này không tệ đi.” Tô Linh Huyên cười ha ha nói: “Gần đây thầy ta đang nghiên cứu mấy tiểu tử này, thế nên bắt một đám về nuôi.”
“Rất không tệ.” Sắc mặt Vương Đằng cổ quái, sau đó nửa đùa mà nói: “Goring đại sư không phải là phù văn sư sao? Tại sao lại chạy đi nghiên cứu Slime rồi, chẳng lẽ muốn đổi nghề thành nhà sinh vật học?”
“Ha ha ha, Vương Đằng, ta có thể gọi ngươi như thế sao.” Goring đại sư cười ha ha một tiếng, nhận được sự đồng ý của Vương Đằng, lại nói: “Chúng ta là phù văn của phù văn sư, ở thời điểm ban đầu, rất nhiều thứ đều nghiên cứu ra từ trên người của tinh thú, sinh mệnh là sự tồn tại thần kỳ nhất trên thế giới này, mỗi một hình thái của chủng sinh mệnh đều ẩn chứa kho tàng khổng lồ. Ngươi thấy quái bảo bảo Nhuyễn Nê chỉ là loại sinh vật cấp thấp nhất nhưng mà bọn chúng có rất nhiều hình thái, gần như giống như nhân loại chúng ta có thể tương thích với bất kỳ loại nguyên lực thuộc tính nào, là một loại sinh vật vô cùng thần kỳ.”
“Nhưng mà gần đây ta đang nghiên cứu thiên phú biến hình của bọn chúng. Ta rất muốn biết hoa văn sinh mệnh loại nào có thể khiến chúng tùy ý biến hình hóa dạng. Có lẽ có thể nghiên cứu ra một loại phù văn mới.”
“Biến hình!” Ánh mắt Vương Đằng chợt lóe, trong nháy mắt liên tưởng dến rất nhiều điều, nhìn những con Slime kia… A, không, nhìn những con quái bảo bảo Nhuyễn Nê kia, ánh mắt trở nên hơi nguy hiểm.
“Thầy, ngươi đúng là nhàn rỗi quá không có chuyện để làm. Nhiều đời trước trên đại lục như vậy cũng không nghiên cứu ra, sớm bị tuyên bố là chuyện không thể, người còn muốn để tâm vào mấy chuyện vụn vặt làm gì?” Tô Linh Huyên liếc mắt nói.
“Ha ha, dù sao cũng là ý muốn từ nhỏ của ta, bây giờ ta già rồi, không nghiên cứu thì không kịp nữa.” Goring không để ý cười nói.
Trong vườn hoa có một cái nhà gỗ nhỏ, Goring đưa Vương Đằng đi tới đi vào thư phòng bên trong gian nhà gỗ yên tĩnh.
Sau khi Tô Linh Huyên rót cho Vương Đằng một loại đồ uống xanh biếc, Goring cười nói: “Đây là trái cây lên men đặc biệt của Tinh Linh tộc chúng ta, ngươi nếm thử xem.”
Vương Đằng bưng chén gỗ lên ngửi ngửi, mùi hương thơm ngát chui vào trong mũi, cực kỳ dễ ngửi, không khỏi nhẹ nhàng nhấp một ngụm.
“Ngon!”
“Ngươi không phải là người đại lục Tinh Võ!” Lúc này, Goring bỗng nhiên nói.
“Phụt!” Vương Đằng xử trí không kịp đề phòng, mới vừa uống ngụm trái cây lên men vào trong miệng, liền bất ngờ phun hết ra ngoài, tất cả đều phun trên mặt của Goring.
Mặt Tô Linh Huyên đầy ngạc nhiên, vừa do lời nói của Goring, vừa do Vương Đằng phun nước trái cây lên men lên mặt Goring.
Lúc này, cả ba người cũng đều ngây ngẩn, rơi vào sự tĩnh lặng quỷ dị, trường hợp này rất lúng túng!
“Khụ khụ!” Goring lấy lại thần trí trước tiên, ho khan một tiếng, lấy khăn tay bình tĩnh lau mặt.
Tô Linh Huyên nghẹn cười, trợn mắt tức giận trách móc nhìn Vương Đằng liếc mắt một cái.
Vương Đằng giả bộ như chưa phát sinh chuyện gì, giả bộ cái gì cũng không nhìn thấy, thản nhiên nói: “Hội trưởng Thương Lâm nói gì, ta nghe không hiểu.”
“Trưởng bối của ngươi không nói cho ngươi biết, ở trước mặt người có tinh thần lưc mạnh mẽ không thể giấu được ấn ký linh hồn sao? Ngươi cũng đừng lo lắng, nếu ta nói ra có nghĩa là ta sẽ không làm gì ngươi, nếu không, ngươi cảm thấy với thực lực của ta sẽ cùng ngươi nói chuyện nhiều như vậy sao?” Goring nói.
Vương Đằng thở dài trong lòng hỏi: “Làm sao hội trưởng thấy được? Cho dù là người có tinh thần lực vô cùng mạnh mẽ, muốn phát hiện sự khác biệt của ấn ký linh hồn, cũng phải dưới tình huống ta triển khai tinh thần lực mới được, mà ta cũng không triển khai tinh thần lực trước mặt ngươi.”
“Lúc ngươi vừa mới tiến vào Công hội Phù văn đã dùng niệm lực tinh thần quét qua phòng khách một lần. Lúc đó ta liền chú ý tới ngươi, lúc bắt đầu cũng không để ý, suy cho cùng hiện giờ có rất nhiều người ở thế giới các ngươi tới nơi này của chúng ta, hai bên có giao dịch qua lại, một người dị giới xuất hiện ở Công hội Phù văn cũng không có gì lạ, chỉ có điều sau này đúng lúc gặp được ngươi tham gia khảo hạch, ta mới hiểu được ngươi muốn làm gì.” Goring chậm rãi nói.