Chương 387: Thần niệm sư (2)
“Niệm lực tinh thần!!” Tô Linh Huyên nghe hai người nói chuyện, đột nhiên quay đầu nhìn Vương Đằng, vậy mà người này lại có niệm lực tinh thần. “Là khi đó!” Trong lòng Vương Đằng kinh sợ, lúc ấy hắn từng quan sát qua, cũng không có người có tinh thần lực rất mạnh ở đó nên mới dám dùng niệm lực tinh thần nhặt bong bóng thuộc tính. Hắn có thể xác định lúc đó ở đấy không có hội trưởng Thương Lâm, nhưng đối phương rõ ràng là cảm nhận được, đây là tinh thần lực đáng sợ cỡ nào?
Sau một khắc, không khỏi cười khổ trong lòng, hay là chính mình nghĩ nhiều rồi!
“Hội trưởng nói cho ta biết những chuyện này, rốt cuộc là vì điều gì?” Hắn hỏi.
“Đương nhiên là vì thuyết phục ngươi bái ta làm thầy.” Goring nở nụ cười, cười giống như lão hồ ly xảo trá.
“...” Vẻ mặt Vương Đằng ngơ ra nhìn hắn.
Tô Linh Huyên cũng ngạc nhiên vô cùng, nhưng suy nghĩ lại một chút về tác phong làm viêc bình thường của thầy của mình, thật sự cũng không kỳ quái.
Đừng thấy ngày thường ở trước mặt người ngoài lúc nào hắn cũng mang một dáng vẻ đức cao trọng vọng, hiền lành hòa ái, trên thực tế trái tim đó đen tối vô cùng…!
Dẫu sao dù nói như thế nào cũng là lão quái vật sống mấy trăm năm rồi!
“Thế nào, thiếu niên, bái ta làm thầy, ta liền thay ngươi giữ bí mật, thậm chí có thể dạy ngươi phương pháp giấu ấn lý linh hồn nữa.” Goring cười ha ha nói.
“Tại sao?” Sắc mặt Vương Đằng nghiêm túc hỏi.
Giống như Goring biết hắn đang hỏi cái gì, đột nhiên thu lại nụ cười, ánh mắt thâm thúy nhìn hắn nói: “Thế giới đã khác rồi!”
“Có thể nói rõ hơn không?” Vương Đằng hỏi.
“Chuyện kia phải nhờ vào ngươi một mình đi thăm dò thôi.” Khí phách cao nhân của Goring chẳng qua được ba giây đồng hồ, lập tức lại lộ ra bộ dạng cười híp mắt.
“...” Vương Đằng buồn bực muốn hộc máu, tại sao những người này cả đám đều thích đánh đố, nói chuyện chỉ nói một nửa rất khó chịu đó a a a.
“Nhưng mà ta có thầy giáo rồi.” Hắn nói.
“Cũng là thầy dạy phù văn sao?” Goring hỏi.
“Cũng không phải, dạy ta võ đạo.” Vương Đằng nói.
“Vậy thì không có vấn đề rồi, cũng không xung đột, cho dù thầy võ đạo của ngươi biết cũng sẽ không để ý.” Goring nói.
“Được rồi, thầy giáo!” Trong nháy mắt Vương Đằng bỏ qua hết tiết tháo, lúc này gọi.
“Rất tốt!” Goring nhẹ vuốt chòm râu hoa râm của mình, hài lòng gật đầu, chỉ vào Tô Linh Huyên bên cạnh nói: “Sau này nàng chính là sư muội của ngươi, nhớ chiếu cố nhiều một chút.”
“ < (  ̄ ﹌  ̄ ) >“ Tô Linh Huyên nóng nảy: “Tại sao, rõ ràng ta mới là sư tỷ!”
“Bởi vì tuổi của ngươi còn nhỏ, hơn nữa thực lực cũng không cao hơn hắn.” Goring cười nói.
“Bối phận không phải là dựa theo thứ tự nhập môn trước hay sau sao?” Tô Linh Huyên tỏ vẻ không phục.
“Như vậy, nếu ngươi có thể khiến cho Vương Đằng gọi ngươi là sư tỷ, vậy ngươi chính là sư tỷ.” Goring trực tiếp đem cái nồi này vứt cho Vương Đằng.
“Sư muội, xin chào, sau này chiếu cố nhiều hơn!” Vương Đằng cười ha hả trong lòng, để cho hắn gọi một cô gái tuổi còn nhỏ hơn hắn là sư tỷ, nghĩ cũng đừng nghĩ.
“Gọi sư tỷ!” Tô Linh Huyên tức giận.
“Sư muội!”
“Gọi sư tỷ!!”
“Sư muội!!”
...
“Được rồi được rồi, vấn đề bối phận hai người các ngươi sau này từ từ tranh cãi, bây giờ nói chuyện chính!” Goring vội vàng ngăn hai người, nói với Vương Đằng: “Kế tiếp nói một chút về niệm lực tinh thần của ngươi, bản thân ngươi hiểu được bao nhiêu về cái này?”
Tinh thần Vương Đằng chấn động, thần sắc nghiệm túc, lắc đầu nói: “Gần như không hiểu!”
“...” Goring hơi nghẹn, trì hoãn một chút rồi nói: “Thật là lãng phí, may là ngươi gặp được ta, đơn giản mà nói, niệm lực tinh thần là một loại biểu hiện cụ thể hóa của tinh thần lực, người có thể sinh ta niệm lực tinh thần cực ít, cần thiên phú rất lớn và vận may nhất định, không thể nghi ngờ ngươi là người rất may mắn.”
“Mà niệm lực tinh thần liên quan đến một nghề nghiệp cổ xưa vô cùng thần bí, thần niệm sư!”
“Thần niệm sư!” Vương Đằng có cảm giác mình gặp phải đại vận, vội vàng hỏi: “Thần niệm sư là cái gì?”
Vừa dứt lời, một luồng niệm lực tinh thần từ trên người Goring tuôn ra, nguyên lực hệ Hỏa trong trời đất chen chúc mà đến, ở trước người hắn ngưng tụ thành một con hỏa mãng cực lớn, cúi đầu ngưng mắt nhìn Vương Đằng.
“Đây chính là thần niệm sư!”
“F*ck!”
Chữ này quanh quẩn trong miệng Vương Đằng trong chốc lát, cuối cùng mới bật thốt lên.
Hỏa mãng khổng lồ trông rất sống động, mỗi một tấm lân giáp cũng chân thật vô cùng, để cho thân thể lớn quay bốn phía quanh Goring, che hắn trong đó, đầu mãng ở trên không trung, mắt nhìn xuống Vương Đằng, khẽ thè lưỡi rắn.
Đột nhiên nhìn thấy cảnh tượng như thế, không khỏi có phần chấn động.
Ngay cả Tô Linh Huyên cũng là lần đầu thấy Goring bày ra thực lực như vậy, không khỏi mở rộng cái miệng nhỏ nhắn, trợn mắt há hốc mồm.
“F*ck là cái thảo gì?” Goring cau mày nghi ngờ hỏi.
“Khụ khụ...” Vương Đằng lập tức ho khan một tiếng, ngượng ngùng cười nói: “Thầy, đây chính là thủ đoạn của thần niệm sư sao?”
Goring cũng không xoắn xuýt, gật đầu nói: “Đúng vậy, thần niệm sư dùng niệm lực tinh thần của bản thân làm đôi tay, thúc giục nguyên lực trong trời đất cho mình sử dụng, mặt khác cũng có thể điều khiển các loại vũ khí, phát ra công kích với lực mạnh.”
Vừa nói hắn vừa vẫy tay, bộ sách dày cộm từ giá sách phía sau từng quyển nhẹ hàng rơi xuống, rơi vào trong tay hắn.
“Điều khiển binh khí, bản thân ta biết, cho tới bây giờ đều làm như vậy. Nhưng nhắc tới việc thúc giục nguyên lực trong trời đất… Ta cũng từng làm thí nghiệm liên quan, nhưng cũng thất bại, cuối cùng chỉ có thể thúc giục nguyên lực của bản thân mà thôi.” Vương Đằng nói.
“Nếu như ai ai cũng biết thúc giục nguyên lực trong trời đất thì thần niệm sư cũng không thần bí như thế.” Goring cười cười, cũng không thừa nước đục thả câu, nói thẳng: “Muốn thúc giục nguyên lực trong trời đất, phải thông qua môi giới nhất định, mà môi giới này chính là ở chỗ truyền thừa của thần niệm sư.”
Ánh mắt Vương Đằng tỏa sáng, trong lòng mơ hồ có phần kích động. Không thể nghi ngờ Goring lại là một gã thần niệm sư chân chính, nếu như có thể nhận được truyền thừa của thần niệm sư từ trên người hắn, vậy thì đúng là mình thật sự kiếm được lợi lớn.