Chương 388: Hai kẻ tham ăn
“Ha ha ha, có phải rất muốn học hay không?” Thấy bộ dạng này của hắn, Goring không khỏi cười ha ha. “Dĩ nhiên!” Vương Đằng không chút do dự gật đầu nói.
“Yên tâm, ngươi đã bái ta làm thầy, hiển nhiên là ta sẽ dạy truyền thừa này cho ngươi.” Goring nói.
Vương Đằng hít một hơi thật sâu, nói: “Đa tạ!”
Hắn có thể tưởng tượng được truyền thừa của thần niệm sư quý giá tới cỡ nào, mà Goring không hề do dự truyền cho đệ tử mới vừa bái nhập môn như hắn, huống chi hắn còn là người dị giới, cái gọi là phi ngã tộc loại, kỳ tâm tất dị. Goring có thể không để ý tới chướng ngại trong chuyện này, có thể thấy tâm hắn cực kỳ rộng rãi.
“Thầy, còn ta nữa, còn ta nữa.” Tô Linh Huyên không nghĩ nhiều như vậy, tận mắt chứng kiến sự thần kỳ của thần niệm sư, không thế nào kiềm chế được sự kích động trong lòng, lôi kéo cánh tay Goring không ngừng lay.
“Đừng lay đừng lay, lay nữa lão già khọm ta đây sẽ bị ngươi lay tới mệt chết mất.” Goring bất đắc dĩ nói: “Không phải là ta không dạy ngươi, mà là ngươi vẫn chưa thức tỉnh niệm lực tinh thần, ta truyền cho ngươi, ngươi cũng không học được.”
“A… Ta đây là thiếu nữ xinh đẹp thiên tài, làm sao mà không học được.” Vẻ mặt Tô Linh Huyên mất mát. Ngay sau đó nghĩ đến cái gì, trong mắt lại lộ ra vẻ mong đợi: “Thầy, ngươi có biện pháp gì tốt có thể làm cho ta thức tỉnh niệm lực tinh thần không?”
“Nhóc con nhà ngươi, ngươi đừng có suy nghĩ sai lầm này nọ, nếu như niệm lực tinh thần dễ thức tỉnh như vậy thì thần niệm sư cũng sẽ không rất hiếm như thế.” Goring lắc đầu nói.
Trên khuôn mặt đẹp của Tô Linh Huyên lần nữa hiện ra vẻ mất mát, Goring nhìn có phần nhức đầu, vội vàng liếc mắt ra hiệu cho Vương Đằng, muốn hắn an ủi một chút.
Nhưng mà đây là ngày đầu Vương Đằng quen biết Tô Linh Huyên, hoàn toàn không biết về nàng, căn bản không tìm được lời nói để dỗ dành nàng, chỉ có thể mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, tỏ vẻ thương mà không giúp gì được.
Goring đành phải tự mình ra tay, nhẹ giọng nói: “Linh Huyên à, đây chắc là lần đầu tiên Vương Đằng tới Dương thành, còn chưa quen thuộc bốn phương, ngươi dẫn hắn đi dạo xung quanh một chút được không? Còn nữa, ta nghe nói ở phố An Tâm bên kia mới mở một cửa hàng bánh ngọt, bánh ngọt của bọn họ có hình đáng kỳ lạ, ăn cũng rất ngon, ngươi không muốn đi nếm thử sao?”
Nghe vậy ánh mắt Tô Linh Huyên sáng lên, nhưng lại lộ ra dáng vẻ không vui vẻ, hơi do dự, nói với vẻ gắng gượng mà làm: “Nếu thầy đã mở miệng, ta đây liền đưa sự đệ Vương Đằng đi dạo xung quanh một chút cũng tốt, thật là không có cách nào, ai bảo ta là sư tỷ chứ.”
“...” Rõ ràng Vương Đằng thấy cổ họng nha đầu này không tự chủ chuyển động một cái, hình như là nuốt nước miếng.
Một đứa thích đồ ăn vặt!
Vốn định sửa đúng cách xưng hô của nàng, nhưng thấy mới vừa rồi nàng bị đả kích nên tạm thời không tranh cãi vấn đề bối phận với nàng.
Goring đứng ở trong vườn hoa nhìn hai người rời đi, cười lắc đầu. Sau đó vừa nằm xuống trên ghế vừa xem sách. Ánh nắng rơi lên râu mép hoa râm, trong bụi cỏ có sinh vật kỳ lạ chui ra chui vào, phát ra tiếng vang sàn sạt, còn có mấy con yêu tinh hoa không biết tên quanh quẩn trên bụi hoa, thỉnh thoảng dừng ở trên đỉnh đầu Goring.
Bức họa này, yên tĩnh và tốt lành.
...
Tô Linh Huyên đưa Vương Đằng đi dạo trên đường phố, mặc dù nha đầu này ý vị nhìn chằm chằm các loại đồ ăn vặt ven đường, nhưng coi như là có trách nhiệm, gặp kiến trúc có tính dấu hiệu cũng sẽ giải thích cho Vương Đằng một chút, đương nhiên là có báo thù...
“Sư huynh, ta đói bụng, ngươi mua cho ta cái bánh bơ kia được không?” Tô Linh Huyên vuốt vuốt bụng, dáng vẻ “Là ta dẫn ngươi đi dạo phố mới thành đói như vậy, ngươi không mua cho ta ăn, lương tâm ngươi không thấy có lỗi sao?”
Về phần đến cùng có phải ý tứ như vậy không thì không quan trọng, quan trọng chính là nước miếng Tô Linh Huyên sắp chảy ra rồi.
“Nhanh lau nước miếng của ngươi đi, không sợ mất mặt sao.” Vương Đằng liếc mắt, đi mua hai cái bánh.
Không nói, nhìn bề ngoài hình như rất ngon.
Khuôn mặt Tô Linh Huyên đỏ lên, hơi hít một hơi, tranh thủ nuốt nước miếng về, động tác vô cùng thông thạo.
Vương Đằng mua xong bánh bơ, đưa một cái bên trong cho Tô Linh Huyên, chuyển đề tài nói: “Sao thế, bây giờ lại thừa nhận ta là sư huynh rồi sao?”
“Ta có nói à, ngươi nghe lầm rồi.” Tô Linh Huyên được ăn liền trở mặt, lúc này lên tiếng phủ nhận, đang cầm bánh bơ ăn ngon, cái miệng nhỏ nhắn nhanh chóng nhai, quai hàm phồng lên tới tận cổ làm cho người ta nhìn thấy liền rất muốn ăn.
“Ô hay, con nhóc này!” Vương Đằng im lặng.
Kế tiếp, chỉ cần gặp được đồ ăn ngon, Tô Linh Huyên cũng đều dừng bước lại, sau đó nhìn Vương Đằng…
Sau một canh giờ.
Vương Đằng nhìn sang cái bụng bằng phẳng của Tô Linh Huyên, thở dài nói: “Thân thể không lớn, mà còn rất tham ăn.”
Tô Linh Huyên liếc xéo Vương Đằng, ha ha nói: “Ngươi cũng không kém!”
“Khụ khụ, người luyện võ, ăn nhiều là chuyện rất bình thường!” Vương Đằng vội ho một tiếng, thản nhiên nói.
“A, đàn ông!” Tô Linh Huyên cười lạnh.
Cùng lúc đó, hai người đang ở bên trái trên một tửu lâu, ở vị trí gần cửa sổ, Lưu Tinh Huy và mấy nam thanh niên nói đùa tán gẫu, trên bàn rượu ăn uống linh đình, không khí hết sức náo nhiệt.
“Ồ, đây không phải là Tô gia… Tô Linh Huyên sao?” Bỗng nhiên một gã thanh niên kinh ngạc nói.
Mọi người lập tức quay đầu nhìn theo ánh mắt người vừa nói.
“Hình như là Tô Linh Huyên, người bên cạnh nàng là ai?”
Tô Linh Huyên không chỉ có xuất thân từ Tô gia – thế gia phù văn, lại còn là đệ tử của hội trưởng Công hội Phù văn, thiên phú rất cao, lại thêm là một tiểu mỹ nữ dung mạo khí chất đều tốt, trong số những người trẻ tuổi ở Dương thành, nhân khí trước giờ đều rất cao.
Nhưng mà nàng cực ít khi một mình lộ diện, ngay cả cơ hội muốn mời nàng cũng không có, nói gì tới những cái khác?
Điều này làm cho những thanh niên tài tuấn ở trong Dương thành có ý nghĩ kia rất bất lực.
May là còn không có tin tức Tô Linh Huyên đi cùng người khác phái truyền ra, thế nên mọi người cũng không nóng nảy.