Chương 389: Ta là người tính tình thật sự không tốt đấy!
Rượu ngon cần tinh tế thưởng thức, dĩ nhiên mỹ nữ cũng cần từ từ theo đuổi mới thú vị. Mà lúc này đột nhiên bên người Tô Linh Huyên xuất hiện một người khác phái, hơn nữa nhìn dáng vẻ quan hệ có phần không tầm thường.
“Người này là ai?” Một gã thiếu niên tướng mạo anh tuấn mười bảy mười tám tuổi lạnh giọng hỏi.
Đáng tiếc những người khác đều nhìn mặt nhau, lắc đầu không biết.
“Là hắn!” Ánh mắt Lưu Tinh Huy lóe lên, lên tiếng nói.
“Tinh Huy, ngươi biết sao?” Tên thiếu niên tướng mạo anh tuấn hỏi.
Lưu Tinh Huy nhìn thiếu niên đối diện liếc mắt một cái, trong lòng vừa động, nói: “Người này chắc là người bên ngoài, hôm nay lúc ở khảo hạch phù văn sư sơ cấp ta gặp phải hắn, lúc đấy Tô Linh Huyên đã ở đó, không nghĩ là bọn họ lại cùng đi với nhau.”
“Một tên người ngoài lại dám chạy dến Dương thành đào góc tường.” Thiếu niên anh tuấn Vạn Phi Vũ nhíu mày hỏi: “Kết quả khảo hạch của hắn như thế nào?”
“Coi như cũng được, thông qua được khảo hạch phù văn sư sơ cấp, nghe nói biểu hiện rất không tồi.” Lưu Tinh Huy nói.
“Tuổi này mà thông qua khảo hạch phù văn sư sơ cấp, thiên phú cũng không tồi. Hừ, nhưng cũng chỉ là một tên phù văn sư sơ cấp.” Trong mắt Vạn Phi Vũ hiện lên sự khinh thường, bỗng nhiên đứng lên, đi xuống dưới tửu lâu: “Đi, cùng đi chăm sóc hắn một chút.”
Mấy người còn lại liếc mắt nhìn nhau, vội vàng đi theo.
Lưu Tinh Huy uống xong chén rượu, khóe miệng hơi lộ ra nụ cười tà.
...
Vương Đằng và Tô Linh Huyên đang cùng đi trên đường lớn, chợt thấy một đám thiếu niên áo quần hoa lệ, vừa nhìn là biết thân thế không tầm thường hùng hổ đi tới.
Đám người xung quanh giống như thấy việc gì kinh khủng, lao nhao tránh né mở đường.
“Sao lại là bọn họ! Đi mau đi mau, những người này rất nhàm chán, cũng rất đáng ghét. Nếu như bị bọn hắn dây dưa, hôm nay chuyện gì chúng ta cũng đừng mong là làm được.” Tô Linh Huyên nhíu mày, vội vàng kéo Vương Đằng tránh ra bên cạnh, muốn trốn vào trong đám người.
“Bọn họ đi về phía chúng ta.” Vương Đằng nhìn Tô Linh Huyên, im lặng nói.
Quả nhiên, đám người Vạn Phi Vũ trực tiếp đi tới trước mặt Vương Đằng và Tô Linh Huyên, chặn đường đi của bọn họ.
“Linh Huyên muội muội, đã lâu không gặp, khó có dịp được ra ngoài, sao lại không tới tìm ta? Tô bá phụ cũng đã nói, để cho chúng ta qua lại nhiều hơn.” Vạn Phi Vũ cười ha ha nói.
Những thứ khác bỏ qua một bên không nói, tướng mạo của hắn quả thật rất xuất chúng, hơn nữa từ nhỏ đã được gia tộc hun đúc, trên người mang theo loại khí chất của quý công tử, rất có sức hấp dẫn với thiếu nữ bình dân.
Nhưng mà Tô Linh Huyên một chút cũng không ưa, nhìn hắn một cái, nói: “Ta không rảnh, hôm nay đi ra ngoài mua đồ cho thầy giáo, không thể chậm trễ, phiền nhường đường một chút.”
“Muốn mua cái gì, ta mua cùng ngươi, Vạn gia chúng ta làm ăn rải rác cả Dương thành, ngươi muốn mua gì, nói với ta một tiếng, rất nhanh là có thể giải quyết.” Vạn Phi Vũ nói.
“Không cần, tự ta có thể đi mua, không cần làm phiền ngươi.” Tô Linh Huyên nói.
Hiển nhiên Vạn Phi Vũ không muốn để Tô Linh Huyên cứ rời đi như vậy, lại nói: “Nào có cái gì mà phiền toái hay không phiền toái, chỉ là một câu nói của ta mà thôi.”
Sau đó giống như vừa mới chú ý tới Vương Đằng, nhẹ ồ lên một tiếng, nói: “Vị bên cạnh này nhìn rất lạ mặt, Linh Huyên muội muội cũng không nên đi quá gần với người xa lạ, lỡ đâu bị lừa thì không tốt. Suy cho cùng đại gia tộc như chúng ta vẫn có rất nhiều người nhòm ngó dò xét này nọ. Người không rõ lai lịch, ai mà biết rốt cuộc họ ôm mục đích gì.”
Vừa nói vừa nhìn sang Vương Đằng, người này lại còn đep trai hơn hắn??
Loại chui chạn!!
“...” Vương Đằng cười ha ha một tiếng. Người này thật đúng là không coi hắn ra gì, nói trực tiếp những lời như thế trước mặt hắn.
Vương Đằng liếc mắt một cái là thấy ý đồ của đối phương, chỉ là thủ đoạn như thế đúng là còn quá non nớt.
“Vạn Phi Vũ, ngươi thật là quá đáng!” Lần này, Tô Linh Huyên không né tránh nữa, sắc mặt lạnh lẽo nói.
“Linh Huyên muội muội, ta biết bây giờ ngươi có thể không thể nào hiểu được, nhưng mà ta sẽ chứng minh cho ngươi thấy, ta cũng vì muốn tốt cho ngươi.” Vạn Phi Vũ làm ra dáng vẻ giả mù sa mưa, ngay sau đó quay đầu cười lạnh nói với Vương Đằng: “Ta biết ngươi thông qua được khảo hạch phù văn sư sơ cấp, nhưng mà ở trước mặt Tô gia và Vạn gia, phù văn sư sơ cấp cũng không tính là gì. Nếu như ngươi muốn lừa gạt Linh Huyên muội muội, ta khuyên ngươi nhân lúc còn sớm cút đi thật xa, đừng để cho ta động thủ.”
“Phù văn sư sơ cấp?” Sắc mặt Vương Đằng kỳ quái. Hắn đã sớm chú ý tới Lưu Tinh Huy ở phía sau thiếu niên trước mặt này, lúc này nghe được lời nói của đối phương, giống như là đã hiểu ra điều gì, tựa như nhìn Lưu Tinh Huy thâm ý một cái, sau đó mười phần hăng hái đứng trước mặt thiếu niên nói: “A, nếu như ngươi động thủ thì sẽ như thế nào?”
“Ngươi đừng có rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt.” Trong mắt Vạn Phi Vũ hiện ra vẻ mặt giận dữ, sắc mặt trầm xuống, lạnh lùng nói.
“Ngươi nên hiểu rõ mọi chuyện rồi hãy quay lại làm lớn, thiếu niên!” Vương Đằng lắc đầu, bị người ta sử dụng làm vũ khí cũng không biết, đúng là ngu ngốc.
Sắc mặt Lưu Tinh Huy lập tức hơi đổi.
Nhưng Vạn Phi Vũ căn bản không chú ý tới những chuyện này, hắn bị ánh mắt của Vương Đằng kích thích.
“Vạn Phi Vũ, ngươi đừng có mà cố tình gây sự,... ”
Tô Linh Huyên vừa định giải thích, nhưng căn bản Vạn Phi Vũ không nghe lọt tai, trong lòng nổi cơn giận dữ, trực tiếp bùng nổ: “Vô liêm sỉ, ánh mắt của ngươi là sao hả?”
“Ánh mắt có ý gì chính ngươi đi tìm hiểu đi, ngu ngốc!” Vương Đằng hơi không nhịn được, lạnh lùng quát: “Cút!”
“Chán sống!” Toàn thân Vạn Phi Vũ run rẩy, không nhin được động thủ, bước chân ra phía trước, đánh một quyền vào Vương Đằng.
“Cẩn thận!” Tô Linh Huyên biến sắc, vội vàng kêu lên.
Nàng không nghĩ tới Vạn Phi Vũ lại đột nhiên ra tay, khoảng cách gần như vậy, Vương Đằng rất khó tránh được, sắc mặt trắng bệch.