Chương 390: Ngươi muốn hủy hoại danh dự của ta!
Nếu như Vương Đằng gặp chuyện không may, hắn nên giải thích với Goring như thế nào? Lưu Tinh Huy thấy một màn như vậy, trong mắt hiện lên vẻ sảng khoái, nụ cười ở khóe miệng ngày càng đậm: “Thiên phú phù văn mạnh hơn ta thì sao chứ, còn không phải là để mặc người khác muốn làm gì thì làm à.”
Song sau một khắc, mặt hắn đột nhiên cứng đờ.
“Bụp!”
Một tiếng giòn tan vang lên, cổ tay Vạn Phi Vũ bị một bàn tay khác có lực bắt được.
“Sao lại như vậy?” Sắc mặt Vạn Phi Vũ thay đổi kịch liệt, trong lòng không thể tin, liều mạng muốn tránh thoát khỏi lòng bàn tay của Vương Đằng lại phát hiện căn bản là không nhúc nhích được.
“Ta ấy à, tính tình vốn không tốt lắm!” Vương Đằng nhìn Vạn Phi Vũ, mặt không hề thay đổi nói.
“Buông ra!”
Sắc mặt Vạn Phi Vũ dữ tợn, tay kia đấm vào huyệt thái dương của Vương Đằng, lấy chân hung hăng đá thân dưới của Vương Đằng, ra tay không chút lưu tình, đây là muốn lấy mạng hắn.
Mặt Vương Đằng không đổi màu, không nhanh không chậm giơ chân lên, đạp vào trên xương bánh chè của Vạn Phi Vũ.
“Tạch… !”
Một tiếng xương vỡ vụn truyền đến.
Cùng lúc đó, hắn đấm một cái, nện trên cánh tay Vạn Phi Vũ, lại một tiếng vang thanh thúy phát ra.
Trong nháy mắt cánh tay trái của Vạn Phi Vũ gãy ngoặt chín mươi độ!
“A!”
Tiếng kêu thảm thiết thê lương trong miệng Vạn Phi Vũ truyền ra.
Những tên đi cùng Vạn Phi Vũ lao nhao biến sắc, sắc mặt Lưu Tinh Huy lại càng tái nhợt, nhìn Vương Đằng không thể tin: “Sao hắn dám? Làm sao hắn dám?”
“Láo xược!”
“Buông Vạn Phi Vũ ra!”
“Mau buông hắn ra, kẻ ác độc nhà ngươi, lại ra tay tàn nhẫn như vậy!”
Đám bạn Vạn Phi Vũ lao nhao gào lên, nhưng không có người nào dám lên trước trợ giúp.
Ngay cả Vạn Phi Vũ thực lực cấp Chiến Binh nhị tinh ở trước mặt Vương Đằng cũng không sống qua một hiệp, trong nháy mắt đã bị đánh bại, chẳng lẽ bọn họ lại muốn đi tìm tai vạ sao?
Vương Đằng nắm lấy tay phải của Vạn Phi Vũ nhẹ nhàng vặn.
“A!” Vạn Phi Vũ lại kêu lên một tiếng bi thảm, âm thanh thê lương, mặt mày méo mó, điều đó thật đau đớn.
Sau đó Vương Đằng quay đầu, nghi ngờ nhìn mấy người không ngừng gào thét hỏi: “Các ngươi nói gì?”
“...” Mọi người trợn mắt há hốc mồm.
Cố ý!
Nhất định là hắn cố ý!
“...” Tô Linh Huyên cũng bó tay rồi, dường như người này có hơi nham hiểm… !
Mới vừa rồi nàng còn hơi lo cho Vương Đằng, nhưng bây giờ lại phát hiện, sự lo lắng lúc nãy là hoàn toàn dư thừa.
Xương bánh chè một chân của Vạn Phi Vũ bị Vương Đằng đá nát, tay trái trống rỗng cũng bị đánh gãy, căn bản không thể nào nhúc nhích, đau đớn không ngừng hít khí lạnh, cái đau khiến cho hắn tỉnh táo lại, biết rằng hôm nay đá trúng cục sắt rồi, giọng nói khàn khàn nói: “Ngươi muốn thế nào?”
“Không phải là chính ngươi muốn thế nào sao? Sao bây giờ lại hỏi ngược lại ta?” Vương Đằng nhìn hắn, vẻ mặt vô tội nói.
“Hôm nay ta thừa nhận, ngươi thả ta đi, ta lấy danh nghĩa Vạn gia bảo đảm không truy cứu chuyện này.” Vạn Phi Vũ cúi đầu, trong mắt hiện lên sự oán hận, nói.
“Ồ… Ngươi tin sao?” Vương Đằng nhìn hắn trào phúng nói.
“Nếu ngươi giết ta, chắc chắn ngươi sẽ không ra khỏi Dương thành được!” Vạn Phi Vũ biến sắc. Người trước mặt rõ ràng biểu hiện là một kẻ hung ác, vừa ra tay đã chặt đứt một tay một chân của hắn, lỡ đâu thật sự muốn giết hắn thì làm sao bây giờ?
“Không bằng chúng ta đánh cuộc một lần, đánh cuộc sau khi ta giết ngươi ta có thể đi ra khỏi Dương thành hay không? Đánh cuộc một ngàn nguyên thạch, ngươi cảm thấy như thế nào?” Vương Đằng vuốt cằm nói.
“…” Vạn Phi Vũ.
Súc vật, giết ta rồi thì còn đánh cuộc thế nào!
Uy hiếp! Đây là uy hiếp trần trụi!
Người này tuyệt đối không phải là loại người tốt lành gì, nếu không làm sao có thể nói ra lời nói mất trí như vậy.
“...” Mọi người.
“...” Tô Linh Huyên.
“Ngươi không nói lời nào, ta coi như ngươi đồng ý.” Vương Đằng cười tủm tỉm nói: “Như vậy, ngươi muốn đánh cuộc ta không đi ra khỏi Dương thành được phải không? Chọn xong rồi thì ta đưa ngươi lên đường.”
Một tay kia của hắn nắm được cổ của Vạn Phi Vũ, lập tức dùng sức.
“Đợi một chút! Đợi đã... !!!” Sắc mặt Vạn Phi Vũ hoảng sợ, luôn miệng kêu lên.
“Ngươi còn có lời gì muốn nói sao?” Vương Đằng nghiêng đầu nhìn hắn.
Vạn Phi Vũ lắp bắp, cổ họng không khỏi nhúc nhích qua một cái, trong đầu bỗng lóe ra ánh sáng thần kỳ: “Ta, ta cho ngươi một ngàn nguyên thạch, ngươi bỏ qua cho ta.”
“Ngươi cho ta rằng là người như thế nào?” Sắc mặt Vương Đằng trầm xuống: “Ta là cái loại lừa gạt người khác sao? Đây là ngươi muốn hủy hoại danh dự của ta, tâm tư ác độc như thế, đúng là không thể giữ ngươi lại.”
Bàn tay của hắn chợt dùng sức, giống như một chưởng muốn bóp chết Vạn Phi Vũ.
“Không phải, không phải!” Vạn Phi Vũ bị làm cho sợ đến vong hồn đều bay mất.
“Không phải cái gì?” Vương Đằng nói.
“Không phải lừa gạt, đúng, đúng ta bồi thường cho ngươi. Mới vừa nãy nói năng lỗ mãng với ngươi, ta đã ý thức được sai lầm của mình nhưng lời nói đầu môi không thể nào biểu đạt được sự áy náy của ta, cho nên muốn dùng một ngàn nguyên thạch bày tỏ tâm ý.” Vạn Phi Vũ chưa từng nhận ra tài ăn nói của mình lại tốt như vậy, dưới tình thế cấp bách, gần như một hơi nói hết, không hề ngưng lại lấy hơi.
“Ha ha, ta sẽ quan tâm một ngàn nguyên thạch này của ngươi sao? ” Vương Đằng cười lạnh nói.
“Ba ngàn!” Vạn Phi Vũ gần như bật thốt lên, sử dụng tiền để giải quyết cũng không phải là chuyện, giờ phút này hắn hy vọng muốn sống.
Vương Đằng cũng không thay đổi gì.
“Năm ngàn!”
Vương Đằng vẫn không có chút biểu cảm nào như trước.
“Sáu ngàn!”
“Bảy ngàn!”
“Mười ngàn!” Vạn Phi Vũ nhổ nước miếng, trong đôi mắt đều là tia máu, khàn giọng nói.
Áp lực tâm lý của Vương Đằng tạo ra cho hắn thật sự quá lớn, hắn cảm thấy mình giống như đang kề cận cái chết, không cẩn thận có khả năng là không sống nổi.
Lúc này, vẻ mặt Vương Đằng chợt thay đổi, đặc biệt hòa nhã dễ gần, cười ha ha nói: “Ai da, ngươi thật sự quá khách sáo, chỉ là ngươi đã có thành ý như vậy, ta đành gắng gượng mà tiếp nhận cho thật tốt.”