Chương 394: Chẳng lẽ đây chính là sự phiền muộn khi có đồ đệ quá ưu tú?
Bộ lông trên thân thể những con giống lang tinh thú hiện ra màu trắng bạc, nhưng mà ở cổ và bốn chân của bọn nó lại có vòng lông màu vàng, toát ra vẻ thần bí kỳ dị. Bọn chúng đã là tinh thú nhị tinh, trí tuệ không thấp, đối mặt với hỏa diễm tiễn đang nhanh chóng lao tới cũng không tránh né mà ngưng tụ ra lưỡi vuốt màu vàng sắc bén, vung lên đánh về phía trước.
Keng keng keng!
Lưỡi vuốt màu vàng va vào hỏa diễm tiễn, phát ra tiếng kim loại va chạm, nhưng lại bị chặn lại.
Thế nhưng trong số hơn mười hỏa tiễn, vẫn có hai ba cái đánh trúng mục tiêu, trong tiếng kêu thảm thiết ba con tinh thú bị đâm xuyên vào mặt đất.
Bốn con giống lang tinh thú còn lại bị khơi dậy thú tính, ở giữa không trung nhảy lên, trong nháy mắt tới gần sát Vương Đằng.
Mặt Vương Đằng không đổi sắc, vung tay lên, nguyên lực hệ Hỏa nhanh chóng ngưng tụ thành hình dạng dây thừng, quấn vòng quanh bốn con giống lang tinh thú.
Thân thể bốn con giống lang tinh thú đang ở giữa không trung, không kịp né tránh nữa, vừa vặn bị quấn lại, Vương Đằng thi triển hỏa tiễn lần nữa, dễ dàng đóng đinh những con giống lang tinh thú còn lại.
Nói ra thì rất dài, trên thực thế tất cả chỉ xảy ra ngắn ngủn trong nháy mắt, mấy con tinh thú nhị tinh lập tức bị đánh chết tại chỗ, có thể thấy được dấu vết thủ đoạn của thần niệm sư.
“Cũng không tệ lắm!” Goring chậm rãi hạ xuống, bình tĩnh gật đầu nói: “Thế nhưng vẫn còn có chút chưa đủ. Lúc ngươi công kích hoàn toàn có thể dùng niệm lực tinh thần khống chế hơn mười hỏa tiễn kia, làm chúng đổi hướng, như vậy công kích lần đầu tiên đã có thể hoàn toàn đánh chết những con tinh thú đó.”
Thật ra thì Vương Đằng nghĩ chính mình chỉ muốn thi triển Thuật nhiều lần cho thông thạo một chút. Thế nhưng nếu nói ra, đoán chừng thầy giáo chiếm được tiện nghi này có thể sẽ lúng túng, nghĩ một chút vẫn là thôi đi, gật đầu nói: “Thầy nói đúng, sau này ta nhất định chú ý.”
“Ừ, chúng ta tiếp tục.” Goring gật đầu, đi về phía trước, nhưng trong lòng thì thở dài, dạy đồ đệ vừa mới thu nhận rất có cảm giác thành tựu đó, ít khi cần thầy giáo là hắn đặc biệt chỉ bảo gì, thật là làm cho người ta vui mừng nhưng lại bất đắc dĩ.
Chẳng lẽ đây chính là sự phiền muộn khi có đồ đệ quá ưu tú sao?
Mấy tinh thú bị giết rơi ra mấy bong bóng thuộc tính, mới vừa rồi lúc Vương Đằng thu hồi niệm lực tinh thần đều nhặt hết tất cả rồi.
“Nguyên lực hệ Kim x50”
“Thuộc tính trắng x64”
Goring cũng không phát hiện bất cứ chuyện gì khác thường, chỉ là, cho dù nghĩ tới vỡ đầu hắn cũng không nghĩ ra Vương Đằng có thể nhặt thuộc tính.
Sau đó Vương Đằng vung tay lên, thu thi thể của mấy tinh thú vào trong nhẫn không gian, vội vàng đuổi theo bước chân Goring.
Về sự tồn tại của nhẫn không gian, hắn cũng không còn ý định giấu diếm.
Hôm nay lúc ban ngày, hắn phát hiện ra chẳng những Goring có nhẫn không gian, ngay cả Tô Linh Huyên, Lưu Tinh Huy hay tất cả những đệ tử thế gia đều có một cái, cho thấy nhẫn không gian mặc dù quý giá nhưng ở tầng lớp xã hội thượng lưu cũng không hiếm thấy.
...
Thời gian một buổi tối qua đi rất nhanh, cách bình minh khoảng hai tiếng, hai người Vương Đằng quay trở lại Dương thành.
Một đêm này Vương Đằng tiến bộ rất nhiều, nắm giữ mấy Thuật mạnh mẽ coi như là thực sự trở thành một thần niệm sư.
Thử nghĩ xem trước kia hắn chỉ biết lấy niệm lực tinh thần khống chế vũ khí tiến hành công kích, thực sự vô cùng thô ráp, hơn nữa niệm lực tinh thần tiêu hao cũng rất lớn, cái được không bù nổi cho cái mất.
Thế nhưng ở phương diện khác, khống chế vũ khí công kích có ưu thế đó, suy cho cùng niệm lực tinh thần phối hợp với vũ khí sắc bén một chút, lực công kích đúng là vô cùng mạnh mẽ.
Giống như vũ khí Lưu Tinh chùy có tính chất đặc biệt của Vương Đằng, chẳng những sắc bén, lại còn có sẵn hiệu quả đặc biệt, tuyệt đối là vật dụng tốt để đánh lén ám sát.
Trở lại căn nhà gỗ nhỏ, Vương Đằng trở về gian phòng của mình ngả đầu liền ngủ.
...
Hơn tám giờ sáng.
“Bộp bộp bộp bộp!”
Ngoài cửa truyền tới âm thanh gõ cửa khổng lồ.
“Ai đấy!” Vương Đằng tỉnh lại, lấy tay che ánh sáng mặt trời từ cửa sổ chiếu vào, cau mày hô.
“Là ta, mặt trời lên đến mông rồi, vẫn còn chưa chịu dậy.” Tô Linh Huyên dịu dàng nói ở ngoài cửa.
“Để cho ta ngủ tiếp một lát!” Vương Đằng trở mình, lẩm bẩm nói.
“Mau dậy đi, ta chuẩn bị bữa sáng rồi!” Tô Linh Huyên nói.
“Bà cô ơi, ta rất buồn ngủ, lát nữa chúng ta ăn được không?” Vương Đằng bất đắc dĩ nói.
“Không được, bây giờ là thời gian ăn sáng, ngươi phải dậy ăn, nếu không dậy ta sẽ đạp cửa!” Tô Linh Huyên nói.
“Móa, ngươi mà ma quỷ sao? Ngủ một giấc cũng không cho.” Vương Đằng phát điên không thôi, bất đắc dĩ từ trên giường bò dậy, mạnh mẽ mở cửa, hung dữ nhìn chằm chằm Tô Linh Huyên. “Xem như ngươi giỏi!”
“Trễ như vậy mới dậy, tối hôm qua ngươi làm chuyện xấu gì sao?” Ánh mắt Tô Linh Huyên giảo hoạt, vẻ mặt cười xấu xa, thò đầu ngó vào bên trong phòng nhìn.
“Đi đi đi, ta vừa tới Dương thành, chưa quen cuộc sống ở nơi đây, có thể làm ra chuyện xấu gì chứ.” Vương Đằng im lặng nói.
“A, chưa quen cuộc sống ở đây mới không làm được chuyện xấu, nói như vậy, chờ ngươi quen thuộc rồi, có thể làm chuyện xấu rồi.” Tô Linh Huyên chợt hiểu ra, vẻ mặt khinh bỉ nhìn hắn.
“...” Vương Đằng chợt phát hiện con nhóc này cũng có chút phúc hắc, ấy, tại sao lại là “cũng”??
“Lười nói nhảm với ngươi!”
Vương Đằng bước chân đi ra ngoài, ngay cả cửa cũng không đóng, dù sao cũng không có thứ gì, nhìn tùy thích.
Tô Linh Huyên chợt cảm thấy không thú vị, thay hắn đóng cửa lại, vội vàng đi theo.
“Bữa sáng ở chỗ nào?” Vương Đằng hỏi.
“A, thật ra thì ta không làm bữa sáng, chúng ta ra ngoài ăn đi.” Tô Linh Huyên cười hì hì nói.
“...” Vương Đằng trừng mắt, chợt quay đầu nhìn Tô Linh Huyên, bản thân lại bị cuốn theo con nhóc này.
“Hì hì, đi thôi đi thôi. Ta biết gần đây có một cửa hàng điểm tâm rất ngon, ta dẫn ngươi đi.” Tô Linh Huyên cười ha ha nói.
“Ngươi lại muốn ta mời khách!” Vương Đằng cười lạnh nói.