Chương 405: Tử Tâm Tẩy Cốt đan.
“Người này, ngươi có muốn không?” Vương Đằng nghiêng đầu hỏi Lý Dung Tuyết. Lý Dung Tuyết cũng bị tốc độ của Vương Đằng làm cho kinh ngạc. Nghe được lời nói của hắn, nàng mới lấy lại tinh thần, gần như thốt ra: “Giữ lại hắn!”
“Muốn chết hay muốn sống?” Lúc nói ra lời này, Vương Đằng đã biến mất tại chỗ.
“Sống!” Lý Dung Tuyết cắn răng nói.
Diêu Dục nghe được cuộc nói chuyện của bọn họ, lửa giận điên cuồng cháy trong lòng. Đôi cẩu nam nữ này quả thực hoàn toàn không để hắn vào mắt, tùy ý bàn luận chuyện sống chết của hắn giống như súc vật.
Nào ngờ biết hai người chỉ gậy ông đập lưng ông mà thôi.
Giờ khắc này, Diêu Dục cảm thấy tôn nghiêm của mình đã bị giẫm đạp, hắn rất khó chịu, hắn rất tức giận.
Nhưng mạng sống quan trọng hơn!
“Các ngươi chờ đó cho ta, thù này không báo, thề không….” Diêu Dục vừa chạy trối chết, vừa quay đầu lại hét một câu hung ác.
Nhưng còn chưa hét xong, lại nhìn thấy Vương Đằng đuổi theo phía sau hắn giống như ma quỷ, cách không đến một mét.
“Thề không cái gì?” Vương Đằng cười híp mắt, nhìn hắn hỏi.
“....” Da đầu Diêu Dục tê dại. Hắn sợ tới mức ba hồn bảy vía đều nhảy ra ngoài thân thể.
Không thể nói câu hung ác nữa, hắn dùng hết sức lực bú sữa mẹ, chạy như điên.
Tư thế chạy trốn đó thật là mê người, mông lắc lư, tùy ý lắc lư....
Rầm!
Vương Đằng giẫm một chân lên trên, Diêu Dục lập tức ngã như chó gặm bùn.
Sau đó Vương Đằng cầm viên gạch trong tay, tiến lên trước.
“Ngươi muốn làm gì, ngươi đừng lại đây!” Diêu Dục xoay người, vừa nhìn thấy viên gạch kia, đã lập tức nghĩ tới kết cục của mấy tùy tùng của hắn, sắc mặt tái mét, không ngừng lui về phía sau.
“Yên tâm, ta sẽ dịu dàng một chút.” Vương Đằng nhẹ giọng nói.
“Ta tin ngươi mới lạ á, ngươi đừng lại đây.” Diêu Dục cùng sử dụng tay chân, muốn cách xa thiếu niên nhìn như người vật vô hại, thực tế tâm đen tối, ra tay tàn nhẫn trước mặt.
“Ôi, luôn không có ai bằng lòng tin tưởng ta.” Vương Đằng bất đắc dĩ, cũng không đuổi theo nữa, một viên gạch bay lên cao, bay về phía Diêu Dục.
Rầm!
A!
Bốp!
Tiếng trầm đục của viên gạch đập lên đầu Diêu Dục, tiếng Diêu Dục kêu thảm thiết, cùng với tiếng va đập lúc hắn đập mặt xuống đất, ba loại âm thanh khác nhau đồng thời vang lên.
“Việc gì phải vậy chứ, ngươi không chạy, ta cũng không ra tay ác như vậy mà.” Vương Đằng nhặt viên gạch lên, lắc đầu thở dài.
Khóe miệng Lý Dung Tuyết co rút, nàng như nhìn thấy sau lưng thiếu niên trước mặt này có một cái đuôi nhọn đang lắc lư, như ẩn như hiện.
Sau đó Vương Đằng xách Diêu Dục hôn mê đến trước mặt Lý Dung Tuyết, vứt trên mặt đất.
“Cho ngươi!”
Lý Dung Tuyết có hơi xấu hổ, nói: “Cả người ta không có sức lực, không động đậy được, ngươi có thể giúp ta tìm xem có thuốc giải không.”
Vương Đằng gật đầu, tháo nhẫn không gian của Diêu Dục xuống, tinh thần lực mạnh mẽ phá vào trong đó.
“A!” Diêu Dục đột nhiên hét thảm một tiếng, bừng tỉnh từ trong cơn hôn mê, phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt tái nhợt, trên trán đầy mồ hôi lạnh to như hột đậu.
“....” Vương Đằng.
“Ngươi làm cái gì?” Sắc mặt Diêu Dục hoảng sợ. Hắn lập tức nhìn thấy nhẫn không gian trong tay Vương Đằng: “Nhẫn không gian của ta!! Trả lại cho ta!”
Vương Đằng không để ý đến hắn, niệm lực tinh thần đảo qua trong nhẫn không gian.
“Tìm được rồi!”
Một lát sau, một bình ngọc xuất hiện trong tay hắn. Hắn đổ ra một đan dược, trực tiếp nhét vào trong miệng Lý Dung Tuyết.
“Khụ khụ!” Lý Dung Tuyết không kịp chuẩn bị, bị sặc một chút, không ngừng ho khan. Nàng trợn mắt nói: “Ngươi không thể dịu dàng chút sao.”
“Sai sót! Sai sót!” Vương Đằng cười gượng, nói.
“Ngươi chắc chắn không có bạn gái, phải không?” Lý Dung Tuyết nói.
“Nói bậy, Vương mỗ ta anh tuấn tiêu sái, thiên tư trác tuyệt, không biết có bao nhiêu cô gái theo đuổi, sao lại không có bạn gái, quả thực nói đùa.” Sắc mặt Vương Đằng không thay đổi, hắn nói hiên ngang lẫm liệt.
“Ha ha” Khóe miệng Lý Dung Tuyết co rút, nàng liếc xéo hắn.
“Đúng rồi, trước đó không phải còn có một người sao? Đi đâu rồi?” Vương Đằng ngượng ngùng trong lòng, nhìn trái nhìn phải, nói sang chuyện khác.
“Hắn thấy tình hình không ổn, đã sớm chạy rồi.” Lý Dung Tuyết nói.
“Vậy đáng tiếc quá!” Vương Đằng có hơi tiếc nuối.
“....” Ánh mắt Lý Dung Tuyết lộ vẻ kỳ dị, nàng không dấu vết nhìn thoáng qua những võ giả bị hắn trồng trong đất, rất muốn biết đáng tiếc này rốt cuộc là đáng tiếc cái gì?
“Tên này, ngươi dự định xử trí như thế nào?” Vương Đằng nói.
“Ta muốn khiến hắn phải trả giá.” Tầm mắt Lý Dung Tuyết chuyển lên Diêu Dục, sự sắc bén lộ ra trong mắt.
“Quận, quận chúa, ta có mắt như mù, ngươi tha cho ta một lần đi.” Diêu Dục cả người giật mình, sắc mặt tái nhợt, lập tức cầu xin tha thứ.
Sau khi Lý Dung Tuyết uống thuốc giải, đã khôi phục hành động. Nàng đứng dậy, nhặt trường kiếm lên, đi về phía Diêu Dục.
“Đừng giết ta, đừng giết ta….” Diêu Dục hoảng hốt, vội vàng nói: “Chỉ cần ngươi buông tha ta, có điều kiện gì, bất cứ điều gì ngươi đưa ra, cha ta nhất định sẽ thỏa mãn ngươi. Ngươi không phải muốn luyện chế Tử Tâm Tẩy Cốt đan giải độc cho Dương Vương sao, xà quan của mãng xà mào gà vảy xanh chỉ là một vị thuốc chính trong đó, hai vị thuốc chính khác mà ngươi đang tìm, Nhà họ Diêu ta có một vị thuốc trong số đó!”
Lý Dung Tuyết lập tức dừng bước, ánh mắt nhanh chóng lập lòe, sau đó nàng phun ra một hơi dài, hỏi: “Vị thuốc nào?”
“Cỏ Tử Tâm!” Diêu Dục lập tức nói.
“Cỏ Tử Tâm, thế mà là cỏ Tử Tâm, các ngươi lấy được từ đâu?” Lý Dung Tuyết lộ nét mặt vui vẻ.
Cỏ Tử Tâm sinh trưởng trong hoàn cảnh kỳ lạ, Lý Dung Tuyết phái người tìm hết dãy núi Vĩnh Dạ cũng không tìm được, giờ phút này đột nhiên nghe được tin tức của nó, sao có thể không mừng?
“Cũng ngẫu nhiên lấy được từ chỗ một người bán rong, ngươi có thể không biết, từ khi Dương Vương phủ ngươi thả ra tin tức tìm kiếm mấy vị dược liệu đó, các đại gia tộc trong Dương thành đều đang tìm kiếm. Cho dù xuất phát từ tâm tư gì, tất cả mọi người đều muốn tìm được trước một bước, mà Nhà họ Diêu ta khá may mắn, tìm được cỏ Tử Tâm đó trước.” Diêu Dục vội vàng nói.
“Nếu các ngươi đã tìm kiếm mấy vị dược liệu kia là vì lấy lòng Dương Vương phủ ta, vì sao sau khi tìm được cỏ Tử Tâm, Nhà họ Diêu các ngươi không lấy ra?” Lý Dung Tuyết hỏi.