Chương 407: Ngươi chỉ biết cản trở.
Huống hồ, hắn tin tưởng có một ngày mình sẽ lấy được thiên phú cao cấp, thậm chí thiên phú càng mạnh hơn cũng không phải không thể, đến lúc đó tốc độ tu luyện đi thẳng lên, có lẽ không cần dựa vào nhặt thuộc tính, cũng có thể sánh vai với thiên kiêu đương thời, nghĩ thôi đã thấy hăng hái rồi. Nhặt xong tất cả bong bóng thuộc tính, ánh mắt Vương Đằng dừng trên người những võ giả nằm trên đất, đôi mắt nhíu lại, cầm viên gạch đi qua.
Bốp bốp bốp….
Từng âm thanh trầm đục truyền đến, Lý Dung Tuyết nhìn đến trợn mắt há mồm, theo bản năng lui ra phía sau một bước.
“Ngươi đang làm gì?” Nàng hỏi.
“Ta trồng bọn họ xuống xíu nữa, như vậy dễ sống.” Vương Đằng nói.
“....” Lý Dung Tuyết.
Vương Đằng cũng mặc kệ nàng, vui vẻ không ngừng nhặt bong bóng thuộc tính rơi xuống.
‘Tinh thần x3’
‘Ngộ tính x6’
‘Tinh thần x2’
....
‘Ngộ tính’: Linh cảnh (68,6/100)
‘Tinh thần’ : Linh cảnh (94,2/100)
Vương Đằng nhìn thấy sự thay đổi của hai loại thuộc tính này trên giao diện thuộc tính, vừa lòng thu tay.
Lúc này, những cọc gỗ hình người trước mặt hắn đã chỉ còn một cái đầu lộ ra bên ngoài, nửa thân ban đầu của bọn họ nằm trên mặt đất, lại bị Vương Đằng cứng rắn đóng cọc vào đất.
Hơn nữa đầu bọn họ đã không thể nhìn thẳng, đó quả thực là từng cái đầu heo sống động như thật!
Lý Dung Tuyết nhìn thấy từ xa, khóe miệng không ngừng co giật, trên trán rơi xuống vô số vạch đen, khi Vương Đằng nhìn nàng, nàng lại lui về sau một bước theo bản năng.
“Sự việc đều giải quyết rồi, trở về chứ?” Vương Đằng không để ý suy nghĩ của nàng, thản nhiên hỏi.
“Mãng xà mào gà vảy xanh đó bị trọng thương rồi. Đây chính là thời cơ tốt nhất đánh chết nó.” Lý Dung Tuyết cắn môi, nói.
“Ngươi muốn ta giúp ngươi?” Vương Đằng nở nụ cười.
“Độc của phụ vương ta chỉ có phương thuốc Tử Tâm Tẩy Cốt đan mới có thể hoàn toàn trừ khử, mà xà quan là một vị thuốc chính trong đó....” Lý Dung Tuyết nói.
“Dựa vào cái gì mà ta giúp ngươi?” Vương Đằng bình thản nói.
“Ngươi cần công pháp hệ Độc, có lẽ không phải đơn thuần để nghiên cứu chứ?” Lý Dung Tuyết nói.
“Vậy thì sao?” Vương Đằng không tỏ thái độ.
“Nếu ta đoán không sai, ắt hẳn là người thân, hoặc bạn bè của ngươi, chính là thể chất hệ Độc, cho nên cần công pháp hệ Độc này, nhưng ngươi phải biết, thể chất hệ Độc vô cùng hiếm thấy, lại không dễ tu luyện. Vì giải độc cho phụ vương ta, ta tìm kiếm không ít tư liệu có liên quan đến chuyện này, bên trong có một vài tài nguyên, đan dược,… vân vân mà thể chất hệ Độc cần để tu hành, có lẽ sẽ có tác dụng với ngươi.” Lý Dung Tuyết chậm rãi nói.
Vương Đằng hơi nhướn mày.
Lý Dung Tuyết thấy vậy, trong lòng vui vẻ, vội vàng rèn sắt lúc còn nóng nói: “Ngoài ra, mãng xà mào gà vảy xanh kia cũng là tinh thú hệ Độc cực kỳ hiếm thấy, trên người nó có không ít vật liệu, với võ giả bình thường thì không có tác dụng gì, nhưng đối với võ giả hệ Độc, đó lại là bảo vật tu luyện hiếm có, thậm chí dưới đầm lầy mà nó sống, rất có thể sẽ tồn tại một vài linh dược hệ Độc.”
Vừa dứt lời, một tiếng vỗ tay vang lên.
“Lý quận chúa, ta thật sự không thể không nhìn bằng con mắt khác đối với ngươi đấy.” Vương Đằng khen chê khó dò, nói.
Lý Dung Tuyết hơi nhăn mày, cảm giác cảm quan của Vương Đằng đối với nàng dường như thoáng chốc trở nên không tốt lắm, không khỏi cười khổ trong lòng, đang muốn nói gì, lại nghe thấy hắn nói: “Chuyện này, ta đồng ý rồi, nhưng sau khi săn giết mãng xà mào gà vảy xanh, ngoài phần xà quan mà ngươi cần ra, còn lại đều thuộc về ta.”
Lý Dung Tuyết hít một hơi thật sâu, gật đầu nói: “Được!”
Vì thế, hai người đi đến bên đầm lầy đó, Lý Dung Tuyết nói: “Trước đây, ta dùng thuốc độc dụ nó ra, nhưng hôm nay nó đã đề phòng, tuyệt đối không thể mắc mưu lần nữa, ngươi có cách gì tốt không?”
“Ngươi ở đây chờ ta là được.” Vương Đằng nói xong, tung người lên, cả người được bao bọc bởi nguyên lực, phá tan đầm lầy, lẻn vào trong đó.
Lý Dung Tuyết vươn tay, muốn ngăn cản, nhưng đã không kịp rồi. Nàng không khỏi giậm chân nói: “Tên này, quá lỗ mãng rồi.”
Sau đó nàng cắn răng một cái, cũng nhảy vào trong đầm lầy.
Nước dưới đầm lầy rất đục, hơn nữa đây không phải là đầm lầy bình thường, mà là hung địa, nơi tinh thú kịch độc như mãng xà mào gà vảy xanh sinh sống, bên trong cũng không ít độc vật sống lẫn vào, cực kỳ nguy hiểm.
Vương Đằng vừa mới nhảy vào đầm lầy, lại nghe thấy tiếng vang truyền đến từ phía sau, quay đầu nhìn lại, không khỏi nhíu mày, âm thanh truyền vào trong tai Lý Dung Tuyết thông qua nguyên lực:
“Ngươi xuống đây làm gì?”
“Ta đến giúp ngươi.” Lý Dung Tuyết cũng dùng phương pháp truyền âm nói.
“Trở về, ngươi xuống đây chỉ sẽ cản trở ta mà thôi.” Vương Đằng nói.
Ý định ban đầu của Lý Dung Tuyết là xuống đây hỗ trợ, lại bị Vương Đằng khinh thường, lập tức không phục, truyền âm nói: “Ai nói, ta tốt xấu cũng là võ giả cấp Chiến Binh tứ tinh, ngươi đừng xem thường ta.”
“Tùy ngươi, một lát nếu xuất hiện nguy hiểm, đừng trách ta không ra tay giúp ngươi.” Vương Đằng không hề để ý tới nàng, chân đạp về sau một cái, cả người hóa thành một tàn ảnh xông xuống phía dưới, thiên phú Linh thị của hắn đã khóa chặt vị trí ánh sáng nguyên lực đó.
“Hừ, dám coi thường ta!” Lý Dung Tuyết hừ lạnh một tiếng, đi theo.
Dưới đầm lầy, mạch nước ngầm bắt đầu khởi động, ngẫu nhiên có một mạch nước ngầm cực kỳ hung mãnh không biết tuôn ra từ chỗ nào, bên trong những mạch nước ngầm này giấu hung hiểm cực lớn. Nếu võ giả nhất tinh nhị tinh bình thường bị cuốn vào, rất có thể sẽ trực tiếp thương nặng.
Đầm lầy này không phải đất lành!
May mà thân pháp Vương Đằng nhanh nhạy, cộng thêm nguyên lực hệ Thủy có thể cảm giác được sự thay đổi của dòng nước bốn phía, khiến mỗi lần hắn đều tránh được hết nguy hiểm này đến nguy hiểm khác.
Bỗng nhiên, một bóng đen lao tới mặt Vương Đằng.
Xoẹt!
Một luồng kiếm quang xẹt qua, chém bóng đen thành hai nửa, máu màu xanh lục dung nhập trong xung quanh đầm lầy.
Đây là một con nhện cỡ đầu người, tám cái chân đó giống như đao sắc bén, xúc tu dữ tợn, nếu bị bổ nhào lên mặt, chỉ e không đến một lát, đã phải trăn trối tại đây.
‘Nguyên lực hệ Độc x6’
Vương Đằng nhặt bong bóng thuộc tính này, quét qua nguyên lực trên thân thể con nhện đó, không có bất kì giá trị gì, đến cả nhặt cũng lười nhặt lên. Hắn trực tiếp lướt qua, tiếp tục xông xuống phía dưới.
Lý Dung Tuyết cảm nhận được hung hiểm trong đầm lầy. Nàng phát hiện với thực lực của mình, xuống đầm lầy này quả là vô cùng gian nan, nửa bước khó đi, mà Vương Đằng phía trước lại giống như giẫm trên đất bằng, không chịu chút ảnh hưởng nào.