Chương 410: Thu hoạch lớn bất ngờ.
Việc này bị người ngoài nhìn thấy, ước chừng sẽ ghen tị đến đỏ mắt. Vương Đằng nhìn về cuốn sách thứ hai, mấy chữ to đập vào tầm mắt của hắn —— Kim Hồng đao pháp!
Một bộ chiến kỹ đao pháp Huyền giai thượng phẩm!
Vương Đằng mỉm cười, không ngờ sẽ có niềm vui bất ngờ này. Lật xem hai trang, hắn liền thu vào, quyết định có thời gian sẽ luyện tập đàng hoàng.
Nhẫn không gian bị Vương Đằng lật một lượt, bên trong còn có một vài đan dược chữa thương và tu luyện, cũng có chút giá trị.
Quả nhiên, người không có tiền của bất lương không giàu mà!
Vương Đằng cảm thán một câu trong lòng, cất nhẫn không gian này, sau đó lấy ra thi thể của mãng xà mào gà vảy xanh.
Ngay sau đó, hắn trực tiếp há hốc mồm.
Thi thể của cự mãng ngang dọc trong phòng, suýt nữa nhét đầy cả phòng.
Vương Đằng chỉ có thể đứng trên thi thể lạnh như băng của mãng xà mào gà vảy xanh kia, ngồi xổm xuống, nguyên lực xâm nhập vào trong cơ thể, từng tấc quét qua.
Bỗng nhiên, đôi mắt hắn sáng lên!
Một lát sau, Vương Đằng từ trong thi thể của mãng xà mào gà vảy xanh lấy ra ba vật phẩm.
Mật rắn màu xanh sẫm, tinh hạch hình tròn tối đen như mực, cùng với một miếng tinh cốt đen bóng phát sáng!
Vương Đằng hận không thể cười to ba tiếng.
Lần này vận may thật sự quá tốt rồi!
Ba bảo vật giá trị khổng lồ bất ngờ xuất hiện liên tục.
Cho dù tinh hạch hay tinh cốt đều là vật hiếm lạ, có giá trị không nhỏ.
Huống chi đây còn là tinh cốt và tinh hạch trên người tinh thú hệ Độc cực kỳ hiếm có, càng vô cùng khó gặp.
Nếu lấy đi bán đấu giá, nhất định có thể bán ra giá trên trời.
Nhưng Vương Đằng cũng không cảm thấy lấy bán đi là một ý kiến hay. Loại bảo vật này, có thể lấy được đã là vận may, mang đi bán quả thực là lãng phí, lựa chọn tốt nhất đương nhiên là tự dùng.
Tinh cốt có thể rèn binh khí, tinh hạch cũng có thể dùng để tu hành, đều là thứ tốt đối với võ giả hệ Độc.
Còn về mật rắn, nó cũng là bảo bối luyện đan làm thuốc. Đối với một vài luyện đan sư muốn luyện chế đan dược đặc thù, nó là dược liệu cực kỳ khó cầu.
Vương Đằng lấy ra hộp ngọc thu nó lại, trên hộp ngọc có khắc phù văn, có thể khóa chặt nguyên lực trong đó, cam đoan dược hiệu của nó không tiêu tan.
Ngoài ra, hắn cũng không quên xà quan kia, Lý Dung Tuyết hao hết tâm tư cũng muốn lấy được, có thể thấy thứ này tất nhiên có tác dụng của nó.
Tuy rằng thoạt nhìn có hơi hẻo lánh, nhưng lỡ ngày nào đó dùng đến thì sao.
Hắn cũng dùng hộp ngọc chứa đựng, cất vào.
Mà vảy, máu, thịt, các thứ trên thân mãng xà mào gà vảy xanh cũng là đồ vật cực tốt, nhưng so với mấy bảo bối ở trên, giá trị sẽ thấp hơn. Vương Đằng không đi giải phẫu từng phần, mà trực tiếp thu vào trong nhẫn không gian.
Hắn thở dài ra một hơi, cảm thấy mỹ mãn đi ngủ.
Một giấc này, hắn ngủ chừng mười đến mười hai tiếng, cho đến khi Tô Linh Huyên đến gọi hắn ăn cơm trưa.
“Ta nói sư huynh, ngươi cũng quá lười rồi, ngủ cả ngày. Thầy cũng thật bất công, lại ngăn cản ta, không cho ta gọi ngươi thức dậy.” Trên bàn cơm, Tô Linh Huyên bĩu môi, có hơi ghen tị.
“Ai kêu người nào đó thiên phú không bằng ta chứ!” Vương Đằng lùa cơm, thuận miệng nói.
Goring đương nhiên là bởi biết buổi tối hắn đi ra ngoài làm gì, mới tùy ý hắn ngủ thẳng đến hiện tại, nhưng lúc này vẫn không giải thích gì cả, ngược lại còn cười ha ha, nói: “Linh Huyên à, gần đây Vương Đằng học nhanh hơn ngươi nhiều, ngươi phải cố gắng thêm rồi.”
“Hừ, đó là do ta không nghiêm túc. Nếu ta nghiêm túc, tuyệt đối không kém hơn hắn.” Tô Linh Huyên hừ nhẹ một tiếng, cũng không yên trong lòng, âm thầm kêu khổ: “Quái vật này, ai muốn so với hắn chứ!”
Ăn cơm xong, Vương Đằng và Tô Linh Huyên học bù cho buổi sáng không lên lớp, sau đó Goring mới thả bọn họ rời đi, để hai người đi làm chuyện của mình.
Vương Đằng đang định ra ngoài, một nhân viên công tác của công hội Phù văn lại qua thông báo, có người tìm hắn.
“Tìm ta?” Trong lòng hắn vừa động, đi vào tiền sảnh của Công hội Phù văn, hắn nhìn thấy một thiếu nữ xa lạ dáng vẻ xinh đẹp.
“Ngươi chính là Vương Đằng?” Thiếu nữ xinh đẹp đó đánh giá Vương Đằng, hỏi.
“Đúng vậy.” Vương Đằng gật đầu.
“Ta là thị nữ của quận chúa, nàng bảo ta mang vài thứ qua đây tặng cho ngươi.” Thiếu nữ xinh đẹp kia nói xong, giao một cái nhẫn không gian cho Vương Đằng.
“Quả nhiên!” Vương Đằng giống như sớm dự đoán được, không chút bất ngờ, gật đầu, nhận lấy.
“Quận chúa bọn ta nói, ngươi vô cùng keo kiệt, nàng rất không thoải mái, cho nên ngươi lấy đồ vật bên trong ra đi, ta phải mang nhẫn không gian này về.” Thiếu nữ xinh đẹp hình như đang cố gắng nhịn cười, nghiêm trang nói.
“....” Lòng Vương Đằng tràn đầy buồn bực. Sau khi lấy đi đồ vật bên trong, hắn trả lại nhẫn không gian cho thiếu nữ xinh đẹp, hung ác nói: “Ngươi trở về nói cho quận chúa nhà ngươi biết, lần sau đừng để ta tiếp xúc với nàng nữa, ta nhất định khiến nàng biết được cái gì là keo kiệt thật sự!”
“Phụt!” Thiếu nữ xinh đẹp cũng không sợ hãi, trái lại, còn không nhịn được cười ra tiếng. Nàng không nói gì thêm, xoay người để lại cho Vương Đằng một bóng lưng thướt tha.
....
Trong phòng.
Vương Đằng ngồi xếp bằng trên giường, bên cạnh bày một đống sách cuộn, thậm chí còn có một viên đá phù văn Truyền Thừa.
“Xem ra để giải độc cho cha nàng, Lý Dung Tuyết thật sự rất gắng sức.” Vương Đằng nhìn mấy thứ này, không khỏi hơi cảm thán.
“Lại nói, rốt cuộc Dương Vương đã trúng độc gì, mà khó giải quyết như vậy.”
Cho dù Vương Đằng không tận mắt nhìn thấy, cũng không khó suy đoán từ trong những tin tức, độc mà Dương Vương trúng tuyệt đối không giống bình thường.
Trong phần lớn tư liệu mà hắn lật tìm, hắn nhanh chóng bị một mảnh da thú ố vàng thu hút sự chú ý.
Phệ Nguyệt Độc kinh!
“Chính là ngươi rồi!” Trong mắt Vương Đằng hiện lên vệt sáng, lập tức nhìn về phía chữ phía trên cuộn da thú.
???
Sau đó vẻ mặt hắn ngơ ngác, buồn bực muốn hộc máu.
Vì ngoài bìa là văn tự thông dụng, mà bên trong lại là cổ văn, hắn xem không hiểu!!!
Vương Đằng cảm thấy đau đầu, trong đầu không khỏi hiện ra khuôn mặt của Lý Dung Tuyết, nghĩ đến giờ khắc này, nàng đang âm thầm cười trộm trong nhà.