Chương 411: Lời thỉnh cầu của Lý Dung Tuyết.
Người phụ nữ lòng dạ hẹp hòi này! Lý Dung Tuyết chắc chắn đã sớm đoán được kết quả này, nhưng nàng vẫn giao cho hắn cứ như vậy, nàng tuyệt đối là đang trả thù.
Vương Đằng lại lật tư liệu đó, phát hiện bên trong có không ít thứ hắn đều xem không hiểu. Hắn sàng lọc ra, dưới thống kê sơ lược, ít nhất có bốn năm loại văn tự cổ, hắn không biết một loại nào.
Vương Đằng suy nghĩ, có vẻ như chỉ có thể trở về tìm Lý Dung Tuyết, chắc chắn có bản phiên dịch ở chỗ nàng .
“Người phụ nữ này thật sự giỏi tính kế, đưa bản gốc cho ta, lại giấu đi bản phiên dịch. Cho dù ta đi chất vấn, nàng hoàn toàn có thể không thừa nhận.” Vương Đằng suy nghĩ một chút, hiểu rõ mấu chốt trong đó, hận đến nghiến răng ken két, rồi lại không khỏi thở dài chán nản.
Hắn không thể không thỏa hiệp. Phiên dịch nhiều tư liệu như vậy không phải là một chuyện đơn giản, bắt đầu phiên dịch từ số không phải hao phí rất nhiều thời gian, không có lợi lắm, cho nên lấy được bản phiên dịch từ chỗ Lý Dung Tuyết chính là biện pháp tốt nhất.
Vương Đằng ra khỏi cửa, hỏi thăm vị trí, đi thẳng đến phủ của Dương Vương.
Dương Vương phủ chính là nơi quyền lực nhất cả Dương thành. Nó nằm ở trung tâm của thành, diện tích rộng lớn, đình đài lầu các, dựa núi gần nước, chân chính là khu nhà cao cấp trong khu nhà cao cấp, không biết phải tiêu tốn bao nhiêu nhân lực, vật lực mới có thể xây thành.
Vương Đằng bị người giữ cửa cản lại.
“Ta quen với quận chúa các ngươi, làm phiền xin thông báo một tiếng.” Vương Đằng nói.
Người giữ cửa đó nghi ngờ đánh giá Vương Đằng, vẫn gật đầu nói: “Ngươi chờ ở đây trước đi, ta đi thông báo.”
Nói xong, một người trong đó đi vào trong căn nhà kín cổng cao tường này từ cửa hông, một lát sau, hắn và một người khác đi ra.
Mà người đó chính là thiếu nữ xinh đẹp vừa mới tặng tư liệu cho Vương Đằng.
“Đi theo ta.”
Thiếu nữ xinh đẹp dường như biết hắn sẽ đến, che miệng mỉm cười, đi trước dẫn đường, tiến vào trong phủ.
Vương Đằng đi theo sau lưng nàng, đi vào trong Dương Vương phủ.
Kiến trúc cổ kính bên trong cực kỳ đặc sắc, hai người đi một lát, bảy rẽ tám rẽ, thông qua mái hiên, xuyên qua tiểu viện, mới đi đến trong một cái sân nhỏ độc lập ở phía sau.
Vương Đằng cũng gặp được Lý Dung Tuyết lần nữa.
“Chúng ta lại gặp mặt, ta còn cho rằng ngươi không muốn thấy ta nữa chứ, không ngờ mới chưa đến nửa ngày, ngươi đã tìm đến đây rồi.” Lý Dung Tuyết cười tươi như hoa, cười giống như con…. Hồ ly!
“Ha ha, vì sao ta tới tìm ngươi, hẳn là ngươi biết rõ ràng trong lòng.” Vương Đằng lạnh lùng cười một tiếng, không chút khách sáo ngồi xuống trên ghế đá trong sân, trên bàn đá đặt điểm tâm và nước trà. Hắn rót cho mình một ly trà, sau đó bóp một miếng điểm tâm, tự ăn.
Lý Dung Tuyết không để bụng, nói với vẻ mặt vô tội: “Ngươi nói cái gì? Làm sao ta nghe mà không hiểu vậy.”
“Giả vờ, giả vờ tiếp đi.” Vẻ mặt Vương Đằng khinh thường.
Thiếu nữ xinh đẹp thấy hai người chơi câu đố, cười, lui về một bên.
Trong nhất thời, hai người đều không nói chuyện, đều đang chờ đối phương mở miệng trước, ai mở miệng trước, người đó sẽ rơi xuống thế yếu.
Sắc mặt Vương Đằng lạnh nhạt, hắn ăn điểm tâm uống trà, thưởng thức cảnh sắc trong viện này, cũng nhàn nhã.
Lý Dung Tuyết nhìn đến khóe miệng hơi co giật, da mặt tên này thật sự đủ dày!
“Bỏ đi bỏ đi, xem ra nếu ta không mở miệng, hắn tuyệt đối sẽ không mở miệng, hắn chờ được, ta lại không chờ nổi.”
Trong lòng Lý Dung Tuyết thở dài một tiếng, sau đó mở miệng cười nói: “Chúng ta lại bàn giao dịch, thế nào?”
“Không đời nào.” Vương Đằng bĩu môi nói.
“Ngươi đừng nóng giận trước đã, nghe ta nói hết, ta ra hạ sách này cũng là hành động bất đắc dĩ, người ta có thể tin tưởng hiện tại không nhiều lắm.” Lý Dung Tuyết cười khổ, giải thích.
“Lời này của ngươi có hơi buồn cười, người ngươi có thể tin tưởng không nhiều lắm, chẳng lẽ ngươi còn có thể tin ta chắc.” Vương Đằng cười nhạt.
“Ta quả thật tin tưởng ngươi!” Lý Dung Tuyết chắc chắn nói.
Vương Đằng hơi sửng sốt, ngẩng đầu kinh ngạc nhìn nàng.
“Con người của ngươi tuy rằng tham tài, còn có hơi keo kiệt, nhưng chỉ cần là việc trong giao dịch, thì sẽ làm tốt, chúng ta đã hợp tác, cho nên ta tin ngươi.” Lý Dung Tuyết nói.
Vương Đằng trợn mắt, từ chối cho ý kiến nói: “Ngươi thật coi trọng ta quá.”
“Đây là bản phiên dịch mà ngươi cần.” Lý Dung Tuyết vung tay lên, mấy quyển sách xuất hiện trên mặt bàn, nói: “Trước đó, quả thật là ta tính kế ngươi trước, vì thế ta xin lỗi, cho dù ngươi có giúp ta hay không, hiện tại ngươi có thể cầm đi những bản phiên dịch này. Nếu ngươi bằng lòng giúp ta, ngươi sẽ có được tình hữu nghị của Dương Vương phủ ta.”
Vương Đằng lật những quyển sách phiên dịch này, thu vào trong nhẫn không gian, nói: “Trước tiên, ngươi nói thử xem ngươi muốn ta giúp gì.”
Ánh mắt Lý Dung Tuyết lóe lên một tia kinh ngạc vui vẻ, vội vàng nói: “Ta muốn nhờ ngươi giúp ta trộm cỏ Tử Tâm từ Nhà họ Diêu!”
“Trộm cỏ Tử Tâm!” Trong lòng Vương Đằng kinh ngạc, nhìn nàng nói: “Ngươi không phải nói ngươi có cách sao?”
“Ta vốn định tạo áp lực cho Nhà họ Diêu, để bọn họ giao cỏ Tử Tâm ra, nhưng gia chủ Nhà họ Diêu này từ khi mất con trai nhỏ, tâm trạng trở nên buồn giận thất thường, vốn đã nước đổ đầu vịt, giả ngây giả dại với ta, chết cũng không thừa nhận có cỏ Tử Tâm. Ta cũng không có cách nào với hắn.” Lý Dung Tuyết bất đắc dĩ nói: “Hơn nữa kể từ đó, cũng đả thảo kinh xà, muốn thông qua thủ đoạn khác ép hắn giao ra cỏ Tử Tâm nữa đã là không có khả năng.”
“Gia chủ Nhà họ Diêu đó đã mất con trai nhỏ rồi à?” Vương Đằng hỏi rất bình tĩnh.
Lý Dung Tuyết hơi kỳ quái sao điểm chú ý của Vương Đằng lại ở trên chuyện này, nhưng nàng vẫn gật đầu nói: “Đúng vậy, nghe nói trong một lần ra ngoài, bị võ giả bên phía Địa tinh giết chết, hắn đang điên cuồng tìm người trả thù đó.”
“Ha ha!” Vương Đằng cười gượng một tiếng, lời này hình như là nói mình nhỉ! Hơn nữa hắn không chỉ giết con trai nhỏ của người ta, ngay cả con trai lớn cũng gián tiếp gây cái chết cho hắn. Thù này kết lớn rồi.