Chương 412: Đó là một chuyện cũ bi thương.
“Với thực lực của ngươi, lẻn vào Nhà họ Diêu trộm cỏ Tử Tâm ra, ắt hẳn vẫn có cơ hội rất lớn. Ngoài ra ta cũng có thể nội ứng ngoại hợp với ngươi, nếu thật sự gặp phải nguy hiểm tính mạng, ngươi có thể phát ra tín hiệu, ta lập tức dẫn người xông vào Nhà họ Diêu cứu ngươi, tất nhiên sẽ không để ngươi xảy ra chuyện ngoài ý muốn.” Lý Dung Tuyết nói. “Ý tưởng rất tốt.” Vương Đằng đứng dậy, khoát tay áo: “Cảm ơn điểm tâm của ngươi, ta đi đây!”
Lý Dung Tuyết thấy hắn không chút do dự rời đi, ánh mắt hơi ảm đạm.
“Quận chúa, hắn….” Thị nữ xinh đẹp cau mày, tiến lên nói.
“Bỏ đi, cưỡng cầu không được, thật sự không được, chỉ có thể phái người khác đi.” Lý Dung Tuyết bất đắc dĩ nói.
Vương Đằng bước ra khỏi Dương Vương Phủ, ngoảnh lại nhìn thoáng qua, rồi lắc đầu.
Lý Dung Tuyết này có hơi tự cho mình là thông minh. Nếu tiến hành giao dịch gọn gàng dứt khoát, chỉ cần giá cả phù hợp, Vương Đằng chưa chắc đã không đồng ý.
Dù sao hắn cũng có thù oán với nhà họ Diêu, hiện tại hắn làm đối phương ăn chút thua thiệt từ một nơi bí mật gần đó, cớ sao lại không làm.
Nhưng hết lần này đến lần khác, Lý Dung Tuyết lại tự cảm thấy có chút thủ đoạn, muốn đùa giỡn lòng người, lại không ngờ chữa lợn lành thành lợn què.
Nếu Vương Đằng chỉ là một thiếu niên bình thường, có lẽ sẽ thật sự cảm thấy biết ơn, giúp nàng một lần. Đáng tiếc hắn không phải là người không có lòng dạ, càng không phải người dễ bị người khác thao túng.
Trái lại, nhà họ Diêu này, như một hòn đá trong nhà vệ sinh vừa thối vừa cứng rơi vào lòng hắn, mặc dù chỉ một mảnh nhỏ cũng làm cho người ta khó chịu.
Hiện tại, Diêu Dục bị Lý Dung Tuyết giết, hắn còn là đồng phạm, cho dù bọn họ đã phi tang chứng cứ, nhưng thời gian dài, chắc chắn nhà họ Diêu sẽ nhận ra chút manh mối.
Cho nên diệt môn nhé? Hay là diệt môn, vẫn diệt môn đi…
Vương Đằng sờ cằm quay trở về sân sau của công hội, tự nhốt mình trong phòng, lật xem bản dịch của “Phệ Nguyệt Độc kinh”.
Hắn không sợ những thủ đoạn của Lý Dung Tuyết, nếu quả thật làm vậy, thì họ thật sự sẽ trở thành kẻ thù đến chết rồi, theo phong cách của Lý Dung Tuyết có lẽ sẽ không làm như vậy.
Hơn nữa, hắn cũng không ngốc đến mức tin tưởng tuyệt đối “Phệ Nguyệt Độc kinh” không có vấn đề gì.
Nhưng Vương Đằng có chỗ dựa vào, hắn chỉ cần tu luyện “Phệ Nguyệt Độc kinh” một lần, bảng thuộc tính sẽ hiện ra. Nếu như có vấn đề tất nhiên vừa xem là thấy.
Đây mới là sức mạnh thật sự của hắn!
Sau nửa tiếng, Vương Đằng đóng “Phệ Nguyệt Độc kinh” lại, ánh mắt lóe lên, khóe miệng không nén nổi mà được cong lên: “Thì ra là công pháp nguyên lực Địa giai hạ phẩm, lần này thật sự lời to rồi!”
Công pháp Địa giai, đây là lần đầu tiên nhìn thấy công pháp Địa giai!
Vừa xem qua một lần, hắn đã hiểu rõ phương pháp tu luyện trong lòng. Đây là lợi ích sau khi thiên phú và ngộ tính được tăng lên.
“Tiến hành tu luyện bằng lực lượng ánh trăng kết hợp với nguyên lực hệ Độc, cuối cùng nguyên lực tu luyện ra không chỉ có độc tính mạnh, thậm chí còn mang theo chút giá lạnh kỳ lạ, sức tấn công mạnh hơn, trái lại có chỗ độc đáo.” Vương Đằng suy nghĩ trong lòng, không vội tu luyện, mà là chuyển ánh mắt hướng đến phần tài liệu còn lại.
Trước đây, hắn không hiểu rõ lắm về độc. Nếu muốn trở thành một võ giả hệ Độc đủ tiêu chuẩn, đương nhiên không thể chỉ là gà mờ.
Những tư liệu này cũng khá đầy đủ, cũng là may mắn của Vương Đằng. Lý Dung Tuyết vì muốn cứu cha của mình, đã thu thập vô số tư liệu về phương diện này. Hiện tại, nàng đóng gói tất cả cho Vương Đằng được lợi. Cơ hội thế này thật sự khó có được.
Xem đây xem đây, tay đang lướt sách của Vương Đằng đột ngột dừng lại.
“Thứ này…” Mắt hắn lóe lên. Ngay lập tức, hắn lấy ra linh dược trông giống nhân sâm mà mình tìm được dưới đầm lầy từ trong nhẫn không gian, so sánh chi tiết với hình vẽ và miêu tả trong sách.
“Đúng rồi, đây chính là Ô xà độc sâm” Vương Đằng khẽ gật đầu.
Ô xà độc sâm này có tác dụng rất lớn đối với những tinh thú hệ Độc, không chỉ có thể giúp tăng tu vi, mà còn có tác dụng thần kì là tinh lọc huyết mạch.
Đương nhiên đối với võ giả nhân loại hệ Độc, nó cũng có không ít tác dụng. Luyện hóa trực tiếp cũng tốt, luyện chế thành độc đan hỗ trợ tu luyện cũng được, có thể xem là một linh vật tuyệt vời.
Vương Đằng cất nó đi, tiếp tục đọc sách, đọc thẳng một mạch từ buổi chiều đến buổi tối ngày thứ hai. Ngoài lúc Tô Linh Huyên đến gọi hắn ăn cơm ra, thời gian còn lại hắn chưa ra khỏi phòng nửa bước.
May là hiện tại năng lực của hắn lên cao, khả năng lý giải cũng không kém, nếu không cũng không thể chứa một lượng kiến thức khổng lồ như vậy được.
Sau khi xem xong nhiều thứ như vậy, hắn cũng cảm thấy não phát đau.
“Lần tới không dám liều như vậy nữa, có cảm giác đầu như sắp nổ tung rồi.” Vương Đằng không nhịn được lắc đầu cười khổ, sau đó nhìn về phía bảng thuộc tính.
Ánh mắt lướt qua, bất chợt thốt lên kinh ngạc.
Ánh mắt hắn nhìn chằm chằm vào cột nghề phụ.
“Độc sư, lại có loại nghề như vậy sao?” Vương Đằng có hơi ngạc nhiên, sự thay đổi này rất bất ngờ.
‘Độc sư’: Sơ cấp (12/100)
Vương Đằng nghiến chặt răng nhìn vào số liệu khó coi này, bỏ ra 600 điểm thuộc tính trắng, trực tiếp nâng cấp nó lên.
‘Độc sư’: Cao cấp (12/1000)
Những kiến thức về độc lập tức in vào trong đầu giống như thấm nhuần nhiều năm, chỉ trong phút chốc, hắn đã trở thành một cao thủ độc đạo.
“Loại cảm giác này thật sự rất tuyệt. Nếu không phải một Độc sư chân chính rất hiếm gặp, ta cũng không cần dùng thuộc tính trắng để thăng cấp.” Vương Đằng lắc đầu vẫn còn đau, tích lũy thuộc tính trắng cũng không dễ.
“Hiện tại, nếu đã nắm vững, giờ cũng là thời gian bắt đầu tu luyện Độc kinh.”
Đêm đã khuya, Vương Đằng lặng lẽ ra khỏi cửa.
Nguyên lực hệ Độc thường nồng đậm hơn ở những nơi có địa hình đặc biệt, hiện tại Vương Đằng chỉ biết một nơi có địa hình như vậy.
Đó là tổ cũ của con mãng xà mào gà vảy xanh.
Vương Đằng dùng hết sức triển khai tốc độ, hơn nửa tiếng sau mới hạ xuống từ trên không trung.