Chương 414: Học viện Dương Thành
Nhìn độc tố Ô Xà trong tay Vương Đằng, Du Cảnh Phúc biết giờ mình đừng hòng ôm tâm lý may mắn gì nữa. Hơn nữa rơi vào tay thiếu niên ma quy này không biết sẽ có kết cục thế nào?
Nghĩ đến trước đây chạy trốn từng nhìn thấy những võ giả bị đánh chôn mình xuống đất, hắn không khỏi rùng mình.
Lúc này Du Cảnh Phúc vẻ mặt méo xệch, cắn răng hỏi: “Ngươi muốn thế nào mới chịu tha cho ta?”
“Ta rất tò mò, ngươi có bản lĩnh gì thế?” Vương Đằng hào hứng hỏi.
“Tất cả bản lĩnh của ta đều ở độc tố này rồi.” Du Cảnh Phúc thành thật đáp.
“Ngươi là độc sư, cũng khó trách.” Vương Đằng bừng tỉnh, lại hỏi: “Vậy đẳng cấp độc sư của ngươi tới trình độ nào rồi?”
“Mấy năm nay ta du lịch nhiều nơi, học được không ít thứ, may mắn đạt đến độc sư cao cấp.” Du Cảnh Phúc nhắc đến bản lĩnh giữ nhà của mình cũng không khỏi tự phụ. Nói là may mắn, trên thực tế hắn cảm thấy mình có được thành tựu như hôm nay hoàn toàn dựa vào thiên phú.
Tuy trong lòng Vương Đằng nghĩ tên này đúng là có chút bản lính nhưng trên mặt lại là vẻ thờ ơ, bình thản nói: “Tuy hơi lớn tuổi nhưng có thể đạt đến độc sư cao cấp cũng coi như không tệ.”
Du Cảnh Phúc không khỏi thầm mắng thằng nhóc dốt nát nhưng dưới mái hiên nhà người khác không thể không cúi đầu, gượng gạo nói: “Cũng thường thôi, không đáng nhắc tới.”
“Thế này đi. Trong vòng ba ngày, ngươi dạy cho ta sở học suốt đời của ngươi thì ta sẽ thả ngươi đi.” Vương Đằng nói.
“Ngươi đừng đùa. Tuy thuật dùng độc không bác đại tinh thân như luyện đan, phù văn nhưng cũng không phải tiểu đạo. Sao có thể học được trong vòng ba ngày chứ? Đừng nói ba ngày, dù là ba năm cũng không thể làm được.” Du Cảnh Phúc trợn trắng mắt, thầm nghĩ thiếu niên trước mặt quả nhiên chẳng hiểu biết gì về thứ này cả, cho nên mới khoa trương như vậy.
“Ngươi không cần để tâm. Ba ngày, truyền thụ hết sở học của ngươi cho ta, có học được hay không là chuyện của ta, không liên quan gì đến ngươi cả.” Vương Đằng nói.
“Có thật không đấy?” Mắt Du Cảnh Phúc sáng lên. Nếu vậy thì chẳng sao cả, dù mình có giảng hết sở học trong vòng ba ngày, đối phương cũng chưa chắc đã học được tí da lông nào.
“Ngươi vốn đã ở trong tay ta, ta cần gì phải lừa ngươi chứ?” Khóe miệng Vương Đằng toát ra ý cười thâm sâu, nói.
“Đã vậy thì ta có thể thử xem.” Du Cảnh Phúc thở dài, gật đầu nói.
“Tốt, kẻ thức thời là trang tuấn kiệt.” Vương Đằng nói.
Hai người rời khỏi đầm lầy. Dọc đường, Du Cảnh Phúc khiếp sợ tột độ. Hắn là độc sư cao cấp, dùng hết tất cả mánh khóe mới có thể hành động trong đầm lầy mà cũng không hề thuận lợi. Nhìn sang Vương Đằng, thấy thiếu niên như giẫm trên đất bằng, không chịu chút ảnh hưởng nào.
Hắn không khỏi nghĩ tới thiếu niên trước mắt vì công pháp hệ Độc của Lý Dung Tuyết nên mới xuất hiện cứu nàng, trong đầu chợt nảy ra một suy nghĩ, lập tức hiểu rõ.
Thiếu niên này chắc chắn là võ giả hệ Độc.
Trong lòng Du Cảnh Phúc vừa khiếp sợ vừa hâm mộ. Nghĩ đến mình tìm nửa đời không thấy được công pháp hệ độc, người nọ mới vài tuổi đã chiếm được công pháp hệ Độc, đúng là người so với người chỉ có tức chết.
Hơn nữa hắn cũng biết, thiếu niên trước mắt không chỉ sở hữu nguyên lực hệ Độc mà còn là võ giả thiên tài hai hệ băng hỏa.
Ông trời sao mà bất công quá. Đối phương có thiên phú ba hệ, thiên tư tuyệt thế. Còn hắn thì sao? Phí nửa cuộc đời, đến nay cũng chỉ lăn lộn trong giới độc sư cao cấp, trước mặt cường giả võ đạo chân chính chỉ là một con kiến có thể tùy tiện bóp chết, phải cẩn trọng lắm mới sống sót được đến tận hôm nay.
Khi suy nghĩ trong lòng hắn đang trào dâng mãnh liệt lại nghe được thiếu niên trước mặt cất lời: “Chắc trên người ngươi có thiên phú hệ Độc chứ?”
Tuy là đặt câu hỏi nhưng lại có vẻ cực kỳ chắc chắn.
Du Cảnh Phúc tự thấy chẳng việc gì phải giấu diếm, gật đầu nói: “Đúng vậy.”
“Ngươi cũng không dễ dàng gì. Chừng ấy tuổi rồi mới tìm được công pháp hệ Độc, lại còn bị ta chặn ngang cướp mất, chắc bây giờ trong lòng đang hận ta lắm nhỉ.”
Phía trước vang lên tiếng thiếu niên cười khẽ, Du Cảnh Phúc chỉ cảm thấy cả người lạnh toát, vội vàng nói: “Ta không có tu vi võ đạo, chỉ có thể dùng chút thủ đoạn tranh giành. Không lấy được công pháp hệ Độc là do thực lực của ta không đủ, chẳng dám trách ai. Huống chi ta so với ngươi chẳng khác nào một trời một vực, tuyệt không dám có suy nghĩ ấy.”
“Ồ, là không dám chứ không phải không có ha.” Vương Đằng kéo dài giọng.
“...” Du Cảnh Phúc.
“Được rồi, dọa ngươi thôi.” Vương Đằng khoát tay nói: “Công pháp ta nhận được từ chỗ Lý Dung Tuyết là Phệ Nguyệt Độc Kinh, chính là... công pháp đê phẩm cấp Địa.”
“Cấp Địa!” Du Cảnh Phúc thở dốc, mắt đỏ bừng, cảm giác như mình vừa bỏ lỡ mấy chục tỷ.
“Độc kinh này cũng không phải không thể cho ngươi.” Vương Đằng quay đầu nhìn hắn, không vì hắn thất thố mà giễu cợt hắn. Đây cũng là nhân chi thường tình mà thôi.
“Ta phải làm sao?” Du Cảnh Phúc nén nỗi kích động trong lòng, nuốt nước miếng hỏi.
“Vậy phải xem ngươi thế nào. Nếu cái giá ngươi bỏ ra khiến ta thỏa mãn thì công pháp này đương nhiên có thể cho ngươi.” Vương Đằng nói.
Ánh mắt Du Cảnh Phúc lập lòe. Một lát sau, hắn mới thở dài một hơi, nói: “Ta, cần phải suy nghĩ một chút.”
Vương Đằng gật đầu nói: “Đưa địa chỉ của ngươi cho ta, ta rảnh rỗi sẽ đi tìm ngươi. Không có việc gì thì đừng chạy loạn.”
“À phải rồi. Ta tên Vương Đằng.”
“Được.” Du Cảnh Phúc xoay người rời đi.
...
“Học viện?” Vương Đằng trở lại công hội phù văn, đụng phải Tô Linh Huyên chuẩn bị ra ngoài. Hỏi mới biết nàng phải về học viện đi học, hắn không khỏi thốt lên kinh ngạc.
“Có gì mà ngạc nhiên thế, chẳng phải Địa tinh các ngươi cũng có nơi tương tự sao, hình như tên là... tên là gì ta…” Tô Linh Huyên nhíu mày, gãi đầu, nhất thời không nghĩ ra.
Nàng biết Vương Đằng đến từ Địa Tinh.
“Đại học.” Vương Đằng đầu chảy sọc đen, nhịn không được nhắc nhở một câu.
“Ồ đúng rồi, đại học. Các ngươi cũng có đại học cơ mà.” Tô Linh Huyên nói.