Chương 415: Các ngươi cùng lên đi
“Ta thấy lạ là ngươi còn phải đi học ở học viện ấy?” Vương Đằng nói. “Ta chỉ học phù văn chỗ sư phụ thôi, những thứ khác đương nhiên vẫn cần về học viện để học chứ.” Tô Linh Huyên nói.
“Cho ta đi cùng ngươi tham quan xem.” Vương Đằng chợt nghĩ, bảo.
“Ngươi định làm gì hả?” Tô Linh Huyên cảnh giác hỏi.
“Ánh mắt ngươi là sao hả? Ta chỉ muốn theo ngươi đi xem thế nào thôi mà.” Vương Đằng (=.=|||)
“Hứ, ta tin ngươi mới lạ.”
Tô Linh Huyên lườm hắn rồi đi ra cửa, Vương Đằng vội vàng đuổi theo.
...
Học viện Dương Thành.
Tên học viện rất thẳng thắn. Ở Dương thành thì gọi là học viện Dương Thành.
Bất kể là bình dân hay quý tộc, con em trong nhà chỉ cần đến tuổi thích hợp đều có thể vào học viện Dương Thành học tập.
Trong học viện giảng dạy đủ loại kiến thức, bao quát rất rộng, từ cầm kỳ thi họa đến phù văn, luyện tạo, luyện đan, võ đạo v.v
Sinh viên học viện đông đảo, trong đó không thiếu người có thiên tư xuất chúng. Các học viện lớn đều có không ít thiên tài đỉnh cấp, danh tiếng bên ngoài cực cao…
Dọc đường đi, Tô Linh Huyên giới thiệu với Vương Đằng lịch sử liên quan và hiện trạng của học viện…
Học viện Dương Thành.
Vương Đằng theo Tô Linh Huyên đến đây, trước mặt là từng khu nhà rộng lớn khí thế, ngay đằng trước dựng một tấm bia đá xanh, bên trên có khắc bốn chữ lớn “học viện Dương Thành”, phong cách cổ kính mà tang thương, rõ ràng đã có lịch sử cực kỳ lâu đời.
Cổng học viện mở rộng, có thể tùy ý ra vào. Mỗi ngày, người đến chiêm ngưỡng phong thái của học viện nườm nượp không ngừng.
Học viện Dương Thành còn được gọi là các nôi nuôi dưỡng thiên tài, từ nơi đây không biết đã cho ra bao nhiêu nhân vật thiên kiêu. Tất cả con em thế gia của Dương thành đều được đưa đến trường này học tập, thế lực của nó chắc chắn người bình thường không thể tưởng tượng ra nổi.
Không ai dám đến học viện gây sự, cho nên học viện cũng không đặc biệt đề phòng.
Vương Đằng thấy xung quanh có học viên của học viện người ra người vào, nhỏ thì mười hai mười ba, lớn cũng không vượt quá hai mươi lăm tuổi, có thể nói là tràn đầy sức sống.
“Học viện các ngươi có bao nhiêu năm lịch sử?” Vương Đằng đi cùng Tô Linh Huyên vào cổng học viện, đánh giá kiến trúc cổ kính bên trong, không khỏi tò mò hỏi.
“Hơn ba ngàn năm.” Tô Linh Huyên tự hào nói.
“Hơn ba ngàn năm!” Vương Đằng giật bắn người. Đúng là một nơi có lịch sử lâu đời, có thể bảo tồn đến tận bây giờ thì chắc trong quá trình đó đã phải trải qua rất nhiều chuyện.
“Khó tin nhỉ, học viện này hình như đã tồn tại từ khi Dương thành được lập nên. Các thành phố lớn khác đều có học viện như vậy tồn tại.” Tô Linh Huyên nói.
“Có thể thấy được sự coi trọng của đế quốc các ngươi với nhân tài, thảo nào có thể sừng sững mấy ngàn năm không đổ.” Vương Đằng nói.
“Đúng vậy, đế quốc bọn ta cực kỳ coi trọng nhân tài, thậm chí còn lập rất nhiều bảng xếp hạng quan trọng. Thanh niên có bảng Anh Tài, liệt kê những nhân vật thiên tài dưới ba mươi tuổi. Phía trên còn có bảng Chiến Tướng, người lên cấp Chiến Tướng được đưa vào bảng này, xếp hạng theo lực chiến. Không chỉ có cường giả hùng mạnh mà luyện đan sư, luyện tạo sư, phù văn sư cũng đều có bảng xếp hạng tương ứng. Ví như phù văn sư bọn ta có bảng Phù Văn, tất cả phù văn sư đều coi việc đứng trên bảng là một vinh dự. Xếp hạng top mười đều là những nhân vật truyền kỳ cấp Đại Sư trở lên. Thậm chí đầu bảng chính là phù văn sư cấp Tông Sư duy nhất của đế quốc.” Tô Linh Huyên vừa nói vừa tỏ vẻ sùng bái.
Vương Đằng cười hỏi: “Học viện Dương Thành các ngươi có học viên đứng trong bảng Anh Tài không?”
“Tất nhiên là có rồi. Học viện Dương Thành bọn ta còn được xếp hạng top trên trong cả đế quốc đấy, lọt vào bảng Anh Tài cũng có hơn mười người.” Tô Linh Huyên hất hàm, trông hệt như một con thiên nga kiêu ngạo.
“Cao nhất đứng thứ mấy?” Vương Đằng lại hỏi.
“Thứ mười, chính là đàn chị Đông Phương Du của học viện bọn ta.” Vẻ mặt Tô Linh Huyên sùng bái nói.
“Hạng mười thôi á.” Vương Đằng còn cho rằng thứ hạng sẽ cao hơn, không ngờ chỉ là vừa vặn chen vào được top mười.
“Chứ mấy hả?” Dường như Tô Linh Huyên nghe được chuyện gì cực kỳ hoang đường, ngạc nhiên nhìn hắn.
“Khẩu khí lớn thật.”
Lúc này, một giọng nói không vui vang lên.
Vương Đằng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy mấy bóng người đứng bên trái cách đó không xa mới vừa đi lướt qua bọn họ. Chắc nghe được lời Vương Đằng nên mới dừng lại, mà người vừa cất tiếng chính là thanh niên đứng đầu chừng hai mươi tuổi.
“Đàn em Tô, người đó là bạn ngươi à?” Thanh niên kia mang theo mấy người đi tới, hỏi Tô Linh Huyên.
“Chào anh Hạ Sơn. Hắn là bạn ta, bình thường nói không biết giữ miệng nhưng không có ý xấu, ngươi đừng chấp hắn.” Tô Linh Huyên vội nói.
“Ha ha, ngay cả đàn chị Đông Phương mà cũng coi thường, bạn của ngươi đúng là không biết gì.” Hạ Sơn cười giễu cợt nói.
“Ban nãy ta có nói chuyện với ngươi à?” Vương Đằng bỗng cười hỏi.
“Không có thì sao?” Hạ Sơn nhíu mày.
“Không có thì ngươi chõ mõm vào làm gì?” Vương Đằng khinh bỉ, quay đầu nói với Tô Linh Huyên: “Học viên của học viện Dương Thành có lễ độ vậy hả?”
Tô Linh Huyên thầm nghĩ hỏng rồi, cảm giác đau đầu không chịu nổi. Quả nhiên mang tên này đi chắc chắn sẽ gặp chuyện, linh cảm của nàng chẳng sai chút nào.
“Miệng lưỡi sắc bén thật.” Hạ Sơn sầm mặt, nổi giận: “Học viện Dương Thành là nơi ngươi có thể tùy ý làm càn sao?”
“Dựa vào lời ngươi vừa nói, ta rất muốn tìm giảng viên và viện trưởng của học viện Dương Thành các ngươi phân xử đấy.” Vương Đằng cười lạnh đáp.
“Ngươi vũ nhục học viên xuất sắc nhất của học viện bọn ta. Ta là một thành viên của học viện, tuyệt không có phép người thiếu hiểu biết như ngươi nói bậy.” Hạ Sơn hơi biến sắc, nói.
“Câu nào ngươi nghe được là ta vũ nhục người khác hả?” Vương Đằng cạn lời. Này là chó liếm trong truyền thuyết đó hả? Cái mạch não gì không biết nữa.
“Đừng ngụy biện. Lời ngươi vừa nói chúng ta đều nghe được. Rốt cuộc có phải như vậy hay không, trong lòng ngươi tự biết.” Hạ Sơn nói.
“Đúng vậy. Bọn ta đều nghe được, lời ngươi nói có ý khinh thường rõ ràng. Không biết ngươi lấy can đảm đâu ra mà dám coi thường đàn chị Đông Phương của bọn ta.”