Toàn Thuộc Tính Võ Đạo

Chương 413: Đó là một chuyện cũ bi thương. (2)

Chương 413: Đó là một chuyện cũ bi thương. (2)

Trước mắt là đầm lầy. Trước khi đến đây, hắn đã dò xét thông qua tầm mắt của U Diễm Minh Nha, không phát hiện ra bất dấu vết nào của người khác đến đây. Dù sao Diêu Dục và những người khác đã từng chết ở đây, vẫn phải cẩn thận.
Vương Đằng đến bên cạnh đầm lầy, không chút do dự, trực tiếp nhảy thẳng vào trong.
Nơi này đã mất đi chúa tể duy nhất của nó, rất nhiều độc vật đã rục rịch muốn ngóc đầu dậy tàn sát lẫn nhau, tranh đoạn vị trí chúa tể.
Đáng tiếc bọn chúng không có cơ duyên như mãng xà mào gà vảy xanh. Mất đi Ô xà độc sâm, muốn tiến hóa thành tinh thú cao giai càng thêm khó khăn.
Cho nên có lẽ đầm lầy này sẽ ở trong trạng thái như rắn mất đầu trong thời gian dài.
Những độc vật đó tàn sát lẫn nhau làm cho độc tính trong đầm lầy này càng thêm mạnh, đương nhiên làm cho nguyên lực hệ Độc trong đó càng nồng đậm hơn.
Vương Đằng ngồi xuống đáy đầm lầy, dựa theo phương pháp tu luyện trong quyển “Phệ Nguyệt Độc kinh”, hắn bắt đầu hấp thụ nguyên lực hệ Độc quanh người, tiến hành tu luyện.
Bằng mắt thường có thể thấy, lấy Vương Đằng làm trung tâm hình thành một vòng xoáy nhỏ, một luồng nguyên lực hệ Độc tập trung hướng về phía hắn. Đồng thời, ánh trăng trên bầu trời đêm chiếu xuống bị một lực lượng kéo vào giữa đầm lầy.
Từ ngoài nhìn vào đầm lầy, nó trông rất yên ổn, không có bất cứ sự khác thường nào.
Vài ngày tiếp theo, mỗi đêm Vương Đằng đều tu luyện ở giữa đầm lầy, nguyên lực hệ Độc thăng cấp rất nhanh.
Đêm nay, hắn kết thúc tu luyện, rất hài lòng khi nhìn thoáng qua bảng thuộc tính.
‘Nguyên lực hệ Độc’: 151/1000 (tam tinh)
Nguyên lực hệ Độc của hắn đã thuận lợi tiến vào cấp Chiến Binh tam tinh, nếu một lần nữa phát huy chiến kỹ hệ Độc, hiệu quả sẽ mạnh mẽ hơn.
Trước khi ra khỏi đầm lầy, Vương Đằng đã quan sát tình huống bên ngoài thông qua tầm nhìn của U Minh Nha.
Hắn rất cẩn thận, mỗi lần rời đi đều làm như thế để tránh mai phục.
Mấy ngày nay không có ai tiến vào, Vương Đằng chỉ quan sát một lần theo thói quen. Vậy mà không ngờ thật sự nhìn thấy một bóng đen lén lút đến gần chỗ này, không biết hắn muốn làm gì.
“Là hắn, người tên là....Du Cảnh Phúc!” Ánh mắt Vương Đằng lóe lên, khóe miệng hơi cong.
Người này chính là người ở cạnh Diêu Dục lúc đó, nhưng sau đó thấy chuyện không ổn, đã sớm chạy rồi. Vương Đằng và Lý Dung Tuyết đều không kịp ngăn hắn lại, không ngờ lúc này hắn lại tự chui đầu vào lưới.
“Tên kia đang làm gì ở đây lúc này?” Vương Đằng nghĩ thầm, thấy hơi kỳ quái.
Không có ai biết, thật ra Du Cảnh Phúc là một võ giả hệ Độc, à không hiện tại vẫn chưa phải, hắn chỉ là một người có thiên phú hệ Độc mà thôi.
Không còn nghi ngờ gì nữa, đây là một câu chuyện bi thương.
Hắn có một thân thể có sẵn nguyên lực hệ Độc, nhưng lại không tìm thấy công pháp hệ Độc, cũng không có ông lão nào đến cửa muốn làm thầ hắn y. Cho nên hắn phí thời gian nửa đời người, đến bây giờ vẫn chưa trở thành võ giả hệ Độc.
Nhưng hắn cũng không sống uổng phí, lăn lộn dần dần luyện được một thân bản lĩnh Độc đạo. Trở thành một Độc sư.
Lúc trước, không biết bằng cách nào mà hắn có thể cấu kết với Diêu Dục, muốn tính kế Lý Dung Tuyết. Nói đúng hơn là muốn giành lấy công pháp hệ Độc mà Lý Dung Tuyết đã thu thập.
Nhưng sau đó bị Vương Đằng ké một chân, không cần nghĩ đến công pháp hệ Độc, đến cả hắn cũng phải lẩn trốn nhiều ngày rồi, không dám để Lý Dung Tuyết và người nhà họ Diêu tìm thấy tung tích.
Hắn biết, dù là Lý Dung Tuyết hay người nhà họ Diêu đều sẽ không bỏ qua cho hắn.
Nhưng bảo hắn cứ rời khỏi Dương Thành như vậy, Du Cảnh Phúc thật sự không cam lòng.
Hắn đã trốn nhiều ngày rồi, mới lựa chọn đến đầm lầy này đêm nay. Hắn đã biết con mãng xà mào gà vảy xanh bị giết rồi, mối nguy hiểm lớn nhất nơi này đã mất. Hắn đoán trong tổ của con mãng xà mào gà vảy xanh phải có linh vật xen, thậm chí là loại mà hắn có thể biết.
“Hi vọng Lý Dung Tuyết và thiếu niên đó không phát hiện.”
Du Cảnh Phúc thầm may mắn, mò đến sát bờ của đầm lầy, lấy ra một viên đan dược ăn vào, rồi bắt đầu bôi một loại thuốc mỡ màu xanh lên khắp cơ thể mình.
Sau đó, hắn lấy ra một túi khí trùm lên đầu, trông giống như một cái mũ giáp bảo hộ kín.
“Tổ sư gia phù hộ!” Làm xong việc này, hắn mới hít một hơi thật sâu, cắn răng nhảy vào trong đầm lầy.
Tuy rằng Du Cảnh Phúc là một Độc sư, có phương pháp đặc biệt có thể lẻn vào chỗ sâu nhất của đầm lầy. Nhưng phía trước còn các loại trở ngại khác nhau làm cho hắn ăn không ít đau khổ.
Tầm nhìn phía dưới hơi mờ, hắn phải đến gần mới có thể nhìn rõ, sau đó có một bóng người hiện ra trước mắt hắn.
Du Cảnh Phúc lập tức giật mình, sắc mặt sợ hãi đến trắng bệch, linh hồn suýt nữa chầu trời ngay tại chỗ.
“Ngươi, ngươi!”
Hắn không bao giờ ngờ tới, dưới đầm lầy này lại có người sống, mà còn là thiếu niên ma quỷ đã phá hỏng việc tốt của hắn trước đây.
Con người này, hắn cực kì gian xảo, thấy chuyện không ổn, lập tức muốn chạy.
Đáng tiếc, chỉ bằng tốc độ của hắn, sao có thể hơn được Vương Đằng.
“Ngươi chạy cái gì?” Thân hình Vương Đằng lóe lên, lập tức xuất hiện ở nơi không xa phía trước Du Cảnh Phúc, chặn đường đi của hắn.
“Rốt cuộc ngươi là người hay ma?” Du Cảnh Phúc không có nguyên lực nhưng đầu hắn mang một cái mũ giáp trong suốt, có thể hô hấp và nói chuyện, hắn sợ hãi hỏi.
“Ta đương nhiên là người rồi.” Vương Đằng vô cùng hứng thú nhìn dáng vẻ của hắn, cười toe toét lộ ra hàm răng trắng và nói: “Nói đi, ngươi đến đây làm gì?”
Du Cảnh Phúc nhìn thấy dáng vẻ vô hại đó của hắn, không hiểu sao trong lòng có hơi sợ hãi. Hắn biết mình không thể chạy trốn, lúng túng cười cười, chỉ có thể thành thật nói: “Cũng không có gì, ta chỉ muốn kiếm chút món hời”.
“Ngươi muốn thứ này phải không.” Vương Đằng lấy ra độc sâm, híp mắt cười nói.
Trong lòng Du Cảnh Phúc đau khổ. Xong, hoàn toàn vô vọng rồi!


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất